Địa Chỉ : Long An Tổng số bài gửi : 78 Birthday : 06/10/1994 Join date : 29/07/2011 Age : 30 Đến từ : Vườn Địa Đàn
Tiêu đề: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:27 pm
First topic message reminder :
Kỳ 1: Thấm thoát thời gian rôi qua , vậy là bây giờ mình đã lên lớp 10 , ôi cái tuổi 15 của tui thật đẹp ,những rung động đầu đời ,những cảm nhận đầu tiên….
Buoi chiều ngày 6-9, hí hững đạp chiếc xe màu xanh yêu quý của tui về nhà sau giờ tan học vừa đi vừa hát thật yêu đời
Éc ! tiếng “thắng” gấp nghe khó chịu làm sao , mai mốt đi sữa cái thắng mới đuợc - tới trước cửa nhà
tui la lớn : mẹ ơi mở cửa cho con!
Lúc chờ mẹ -chợt nhìn qua nhà cô liên hàng xóm – ũa ai vậy kìa ,nhà cô liên sao lại có 1 tên con trai nhĩ ,tính cô liên hay khó chịu ,rất kỹ người và thường thì giờ này cô liên chưa về mà ,nhìn hắn chắc cũng lớn hơn m ình mấy tuổi – đang lụm khụm ôm cái thùng đồ trông rất bận rộn , khó hiểu thiệt – thui - chuyện nhà người ta -ko đễ ý làm gì
mẹ mở cửa – tui phóng thật nhanh vô nhà - bịch! tui ném cái cặp wa một bên, chạy tới tủ lạnh ực ực hết ly sữa – đã quá , mát người dễ sợ thấy mẹ đang ở trước nhà mình buộc miệng hỏi : mẹ ơi ! con thấy cái anh nào l ạ lắm – bên nhà cô liên đó – ai zậy hã mẹ
mẹ nói: ah! Anh đó ah, mới chuyển đến , còn cô liên thì chuyển nhà rồi chắc tại công việc xa
- ũa zậy hã mẹ , sao con ko bít ta ?
sau khi cảm thấy khỏe khoắn sau một ngày học mệt mỏi , tui ch ạy thẳng ra trước nhà chung vui với bọn hàng xóm – vui ghê – cả đám la het om sòm làm cho cả xóm cứ nhao nhao tiếng con nít
được một lúc người đứa nào đứa ấy nhễ nhại mồ hôi và thấm mệt - quyết định về tắm để mai chơi tiếp.
mình đi về nhà - ớ! Cái gì thế kia – con chó bác tư lại ị trước nhà mình - bực mình – tui nhặt ngay viên đá dưới quăng cái vèo - bộp! trúng phóc – chưa kịp vui thì – bùng! Viên đá bị dội lại , vô cửa nhà cô liên
hốt hoảng ko bit làm sao – tui tự nhủ - bình tĩnh cứ đi bình thường có gì thì nói là do thằng pi( hàng xóm)nó làm
chợt thấy thấp thoáng bóng một người bước ra – là hắn – cái tên mới chuyển nhà đến – hắn ra nhìn nhìn - hắn thấy tui nhưng chỉ là nhìn qua nhìn lại thôi thấy vậy tui cũng làm ngơ
sau, hắn đi vô , tui thấy nhẹ nhõm hơn hẳn - cứ tưởng bị chửi cho một cú , ai ngờ hắm im re
thui – vô tắm ,mệt wá !
đến tối tui lên phòng mở cửa ra ban công ngồi hóng mát – ui – hôm nay trăng sáng thật đẹp – tui nhìn bòn nhóc ở dưới chơi thật vui – cũng muốn xuống chơi lắm – nhưng lớn rồi chơi với con nit – nó mà khóc là cứ đổ lỗi cho tui - mệt lắm – ko ai lại tự dưng kiếm thêm cái nghề vỗ con nit cho mình
tui nhìn xung quanh - chợt tui ngạc nhiên khi thấy cái cửa trên ban công nhà cô liên mở ra ,có cả đèn sáng - thường thì cô liên chẵng bao giờ lên lầu và mở cửa như thế này - ờ mà quên cô liên đi rồi bây giờ là ngưởi khác thì tính tình chắc cũng phải khác chứ
tui vừa ngắm trăng vừa hát – thì nghe có tiếng ai kêu
nhóc ơi !
tui nhìn ngay xuống dưới – ũa có ai đâu – bọn nhóc đang chơi mà kỳ thật - chắc là mỉnh nghe lầm
nhóc ơi !
nữa ! ai thế nhĩ – tui cố quan sát phía dưới thật kỹ nhưng cũng chẳng thấy ai lạ
nhóc nhìn qua bên đây nè !
chòy ! thì ra là hắn - hắn đứng ngay bên kia ban công chỉ cách tui con đường và hơi xéo nhau một tí -hắn mặc cái quần lững jean màu xanh ngừoi thì cởi trần –coi cũng có cơ lắm - vậy mà nãy giờ tui ko bit – vì từ đó tới giờ chỉ có mấy thằng nhóc hay gọi tui ra chơi nên cứ ai kiu là tui nhìn xuống dưới ….sau đó:
Tui nhìn hắn – : anh kiu em hã ?
ờ - ko kiu nhóc chứ anh kiu ai
- có chuyện gì ko anh - ờ mà anh mới chuyển tới ah
- ờ anh mới chuyển đến hồi sáng , ở đây ko wen ai hết thấy nhóc nên anh muốn nói chuyện cho vui -nhóc học lớp mấy rồi ?
- em học lớp 10 năm nay 15 tuoi , còn anh ,chắc học đại học?
- ờ anh đang học đại học , năm nay anh 21 tuổi , buồn wa’ nên ra đây hóng mát
- zay ah ! em cũng thường hay ra đây hóng mát cho thoải mái ũa mà anh ở đây có một mình ah ?
- ko !anh ở với em gái , vì anh lớn rồi muốn tự lập nên ở chung với ba mẹ và có em gái anh thì đỡ buồn hơn
- ờ….. ! mà từ chiều tới giờ có thấy em gái anh đâu ?
- đó đó ! nó ở dưới kia chơi với mấy em hàng xóm đó – nhìn nó cười vui nhĩ
- ah` thì ra là cái cô bé tóc bính dễ thương đó hã zậy mà nãy giờ em nhìn ko ra thấy ai mà lạ lạ , thì ra là…….. bít bít ! ý tới giờ học bài rồi thui em vô học bài nha
- ờ! Nhóc học bài đi chừng nào rãnh thì nói chuyện tiếp - ở đây chưa wen nên anh có vài điều muốn hỏi thui anh cũng đi vô - nấu cơm cho em gái ăn đã hắn quay lưng đi vô………và theo mấy cuốn sách… …xuống dưới nhà….
-ớ ! nấu ăn – hắn bít nấu ăn cơ ah – con trai mà đảm đang nhĩ – còn mình thì nấu dỡ tệ - lặt rau còn ko bit nữa – ui - mình đúng là kém cỏi….
Tác giả
Thông điệp
Admin Thượng Úy
Tổng số bài gửi : 78 Join date : 29/07/2011
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:38 pm
Cho tới sáng hôm sau , đang ngủ thì chợt có ai khẽ gọi tui dậy , uể oải , mệt mỏi , tui không muốn thức giấc chút nào , tối hôm qua phải chờ anh Khoa về tới hai ,ba giờ sáng nên kiệt sức thiệt rồi....đi chơi gì mà lắm , người về rồi toàn mùi rượu , quả thật tui chịu không được nên mới chốn xuống dưới phòng má để ngủ.....
-cưng , dậy đi ,dậy.....
-gì vậy anh Khoa , còn sớm mà , dậy làm gì , hôm nay chủ nhật em được nghỉ chứ bộ ..... tui nói với ảnh với giọng bực bội , thật khó chịu khi đang ngủ mà bị gọi dậy.....
-trời , vậy mà sớm gì nữa mười một giờ mấy rồi.....
-cái gì ? mười một giờ....tui bật người dậy ngay tứt khắt , trời ơi ,sao mình ngủ gì mà lắm thế , hồi đó lúc nào cũn dậy đúng giờ mà....loạng quạng chụp cái đồng hồ trên đầu giường , quả thật là đã gần trưa , hừm , tui dậy trễ là cũng do anh Khoa mà ra , tại ảnh mà tui phải bị liên lụy , bực hết sức à !
-tin chưa hã , giờ thì ra nấu cơm đi cưng !...anh Khoa lên giọng chế giễu tui như muốn tui bị quê đây mà
-hỡ ! nấu cơm gì , anh tự nấu đi , em không có rãnh đâu nha....
-nữa , cưng lại xạo , hôm nay chủ nhật mà bận gì trời , rồi tự nhiên cái nạt nộ là sao
-ai nạt nộ gì đâu , thui anh tránh ra coi , em đi tolet.....hậm hực bước ra khỏi phòng , sao mới sáng sớm lại chọc ghẹo mình , có giỏi thì đi nấu đi tự nhiên bắt người ta làm mọi việc , ghét , mai mốt mét má !......rửa mặt cho tỉnh táo , tui phải đi kiếm cái gì đó lót dạ chứ cái dạ dày không chịu nổi nữa rồi , lúc ấy đi lên nhà thấy anh Khoa đang coi đô vật , định rủ đi ăn nhưng nhìn bộ dạng là biết no nê rồi mới kiu tui dậy nên hõng thèm quan tâm nữa....lén phén ra cửa cổng....
-ê ,cưng đi đâu đó.......hắn từ trong nhà gọi ra , nà người thì cứ nằm lì trên ghế
-đi ăn , hỏi chi zạ , anh có đi hông......tiện thể tui cũng hỏi ảnh luôn chứ mắc công người ta nói mình không có chút tình cảm anh em họ
-thôi , anh ăn hồi sáng rồi , cưng đi đi .......mà nè đi rồi về nấu cơm đó nghen
-hớ hớ ! em hõng biết đâu á , đồ ăn ngon thì em đi lâu , đồ ăn dở thì em đi luôn.....hộc...xách dép chạy nhanh ra khỏi cửa , tui thật không muốn tranh cãi với ảnh tí nào ,má nói anh không nên xít mít nên tui cũng chẳng thèm để ý làm chi , thì tính tình anh Khoa đã vậy , có trời mới sữa được.....đi bô trên con hẻm với ánh nắng chói chang gần lên đến đỉnh đầu , giờ này không biết còn ai bán gì không nữa , đi lòng vòng cuối cùng cũng chẳng còn hàng quán nào , thôi thì mua đại bịch sữa đậu nành uống đỡ , vừa đi tui vừa nghĩ mình sẽ làm gì cho ngày hôm nay , tiếp tục đi ngủ hay là tám với nhỏ Yến qua điện thoại...."lẹt xẹt ,lẹt xẹt" lê đôi dép trên con hẽm vắng làm như phá vỡ cái không gian yên tĩnh quanh đây , buồn chán từ trong nỗi lòng cứ quanh quẩn , hễ nghĩ về hắn là nó lại xôn xao, bước đến gần cánh cổng nhà ,tui chợt nhìn lại ngôi nhà của anh hàng xóm ngày nào , một cái khác lạ hiện lên , bấy lâu nay tui cũng chẳng còn dòm ngó đến nó , nhưng sao hôm nay có một điều gì lạ lắm đánh thức giác quan của tui , khe khẽ bước đến gần ngôi nhà kỉ niệm ngày nào , nghiêng đầu qua cánh cổng
-ồ ! ..... lạ nhĩ , những chiếc lá vàng rơi càng lúc dày thêm trên sân ngày nào , dường như hôm nay đã không còn bao phủ mặt đất , đã có ai đó quét sạch nó đi , nhưng cánh cửa vẫn đóng , ô cửa sổ vẫn khép kín hôm nào, những chậu hoa thì tươi tắn hơn hẳn vì còn đọng trên đó những giọt nước từ người nào đó đã tưới cho hoa còn trước đây chúng chỉ sống nhờ mưa và gió của thiên nhiên nên nhìn xơ xác lắm , không lẽ là một người hàng xóm mới , không gian yên ắn vẫn hiện diện không có một chút động tĩnh . Lúc ấy vì tò mò , tui khẽ gõ vào cửa vài cái nhẹ ..." cọc...cọc..." bất chơt
-gấu..gấu...gấu..u.u.u.u.u.u.u.u.u.u.....
-A...chó....từ trong bụi hoa um tùm bất ngờ xuất hiện một chú chó con mập ú nụ ,sũa oăng oẳng làm tui giật bắn cả mình phải lùi ra mấy mét ,chứ nó mà táp phải tay tui một cái thì lại phải đi chích ngừa..... , quả là có người mới ở thiệt và chắc cũng mới dọn đến sáng nay vì hôm qua nơi này vẫn lạnh lẽo mà ! .....nhưng ai trong đó nhĩ....chú chó nhà ai dễ thương mà dữ thế ,mới nhỏ xíu mà hung hăng quá , chắc tui phải nhanh chóng làm quen với nó thui.
Ngoảnh đầu quay đi , thui thì tò mò như vậy đủ rồi , không thôi là bị người ta chửi không chừng
" két..t..t.t.t..t.t.t.t.t." tiếng cánh cửa chuyện động phát lên từ phía sau làm tui không khỏi bàng hoàng , trời ơi ,chắc lúc này người ta ra chửi nè ,thôi đi lẹ lên mới được , một bước ,hai bước , ba bước.....
-Nhóc đi đâu thế ! ......hộc , đôi chân như đứng lại ngay lúc ấy , cái tiếng gọi quen thuộc ngày nào vang lên , chỉ có hắn mới gọi tui là nhóc mà thôi , bây giờ là ban ngày , dưới anh nắng chói chang , thì tui tỉnh táo hơn bao giờ hết , không chần chừ tui vòng ngay ánh mắt ra phía sau.....
-ơ , anh Phong..... lúc này tui thật không thể tin vào mắt mình nữa , là hắn ,người chủ của ngôi nhà trước kia , hắn ngồi trên chiếc xe lăn với chú chó con quấn quýt bên hai bánh xe đang nhìn tui với ánh mắt trìu mến , thân thương với đôi môi khẽ mỉm cười .....mở to đôi mắt để nhìn cho thật kĩ , để khỏi phải lầm lỡ , vì hắn xuất hiện một cách quá bất ngờ làm tui như bị sốc.
-Nhóc ! ..... làm gì mà nhìn anh dữ vậy.....hắn gọi một tiếng nhóc thật to , tui như đã gần trấn tĩnh lại , lúc này tui muốn hỏi hắn nhiều điều lắm....
-anh....Phong....sao anh lại ở trong ngôi nhà này......
-hi`hi`..... thấy hắn cười dường như khi nghe cái câu hỏi ngớ ngẩn ấy , quả thật ngớ ngẩn lắm nhưng tui không biết sao lại hỏi như thế....hắn lăn bánh xe tiến gần đến tui , và tui đã nhìn thấy hắn rõ hơn nữa....
-Nhóc bất ngờ lắm phải không ? ..... tui mở to đôi mắt ngac nhiên , sao hắn có thể nhận thấy những cảm xúc trong tui nhĩ , hay có lẽ nó đã biểu hiện qua nét mặt với vẽ ngốc ngết nơi tui
-ờ,bất ngờ thiệt đó,sao anh đến mà không báo cho em.......Giờ này ,một niềm vui rạo rực đang dâng trào , cái hình ảnh anh hàng xóm bên ngôi nhà nhỏ ngày nào như đã trở lại trong mắt tui nhưng nó trở lại khi phải vượt qua biết bao sóng gió ,như vậy có phải là khó khăn lắm không ?
-anh định chuyển về lại rồi qua báo cho nhóc....nhưng nào ngờ nhóc lại qua trước , ũa mà sao nhóc biết anh chuyển về......
-em...em....đâu có biết....chỉ tại....
-nhóc không biết mà lấp ló àh ..... hay là nhóc nhớ anh hã..?......tui như đỏ mặt khi nghe hắn hỏi như vậy , hắn đã biết mà còn chọc tui , thật sự lúc đó có một cảm giác gì đó đã khiến tui để ý đến ngôi nhà này nên mới tò mò qua đây , nghe người ta nói đó có thể là thần giao cách cảm gì đó hay không ! thì tui cũng không rõ nữa , nó đến thì đến nhưng nhờ nó mà tui đã gặp lại được hắn và mong rằng nó đã đến thì đừng bao giờ ra đi.
-hihi, anh tự tin ghê ha , ờ thì nhớ đó , có sao hông nè !
-hi` ,anh chỉ hỏi vậy thôi mà , nhóc lại đây anh nói nhỏ cho nghe......hắn kéo tay tui ghé sát vành tai vào gần hắn , hắn thỏ thẻ
-nhóc không nhớ anh thì thôi nhưng anh nhớ nhóc lắm.....Chóc !.....nói xong hắn thơm một cái thật mạnh lên má tui , tui hết hồn đứng dậy mở to mắt , lúc này chắc là cái má của tui đỏ lè luôn rồi
-trùi ui ... anh làm gì vậy , người ta thấy cho coi....kì quá à !
-hihi`....anh canh rồi mà , xung quanh đây vắng hoe àh , đâu có ai đâu !......tui thiệt tình với hắn luôn , nhìn hắn khác hẳn lúc trong bệnh viện , tươi tắn hơn , vui vẻ hơn , mất cái bộ mặt ủ rủ khi trong bệnh viện , tui ghé mắt sang nhìn vào nhà thấy đồ đạc vẫn còn lộn xộn lắm chắc là tui phải giúp hắn một tay rồi.
-anh nè ! đồ đạc còn lộn xộn quá kìa , để em phụ cho.....
-thôi khỏi , lát anh làm cũng được mà......không thèm nghe hắn nói , tui đẩy xe vừa chạy vừa lăng xăng đưa hắn vô nhà một cách vui vẻ
-anh đã nhớ là hứa gì không , anh cho em làm đôi chân của anh mà vậy đó hã , lỡ lát nữa chân này đi ngủ thì ai giúp anh hã
-ờ....thì....tùy nhóc vậy.......lúc này tui cảm thấy mình chững chạc hơn, khi bên hắn tui không còn cái vẻ nhút nhát ngày nào mà bây giờ phải tự tin hơn nhiều để còn cùng hắn đi trên con đường sau này. Hai đứa bắt đầu xử lý mớ hỗn độn kia , những gì ở dưới thấp thì hắn xấp xếp , còn mấy cái mà trên cao thì do tui quán xuyến , đã lâu không vào đây giờ trở lại thấy một chút gì đó của những ngày đầu vẫn còn đọng lại , nhớ lúc tui bị ngã chính hắn đã bế tui , nhớ lúc hắn nấu cho tui ăn....thì thật là vui.
-sặc....hắt xìiiiii.....hừm mấy đám bụi kia như xông vào mũi tui vậy , thật khó chịu khi phải lau dọn như thế này , nhưng vì có bên cạnh nên mọi buồn bực ,phiền não như tan biến đâu mất ,chợt từ trên hộc tủ ,xông ra một chú chuột nhắt....
-trời ơi..chuột.....tui bỏ ngay cái ghế đang đứng , phóng nhanh lên người và ôm xiết chặt cổ hắn trên chiếc xe lăn, nói thiệt từ đó tới giờ là tui sợ nhất là chuột tự nhiên bây giờ thấy nó như là khủng hoảng tinh thần vậy
-ầm......cái ghế ngã ra nền nhà như làm cho tui càng thêm sơ hãi , lúc này tui cố gắng bình tĩnh lại thì thấy rằng mình đang ngồi gọn trên người của hắn ,tim thì đập mạnh do sự khủng hoảng lúc nãy ,và tui nhìn hắn lại rất nghẹn ngùng không ngờ sự tự tin của tui vụt mất đi chỉ vì một con chuột bé xíu
-ồ .....em xin lỗi nha .....tại.....em hơi sợ......lúc này khi có ý định ra khỏi người hắn cho đỡ nặng , thì hắn đã vòng tay tựa qua người tui lúc nào không biết ,nhìn hắn mỉm cười tui thấy thật vui và đỡ sợ hơn
-hi`,nhóc sợ chuột hã.
-ờ , thì có sợ chúc chúc.....
-vậy mà sợ chúc chúc đó hã, tim thì đập thình thịch còn người thì....
-hừm ,nói anh hõng tin thì thui vậy bỏ em ra đi ,em bắt nó cho.....tui nói vậy vì biết rằng hắn sẽ không để tui đi đâu cả , mỗi lần tựa sát hắn tui thất thích và hạnh phúc , chắc có lẽ cảm giác của hắn sẽ không khác gì với tui ,căn phòng vắng lặng chỉ có hai đứa bên nhau như đây là một khoản không gian riêng của tui và hắn mà không ai có thể xâm phạm được, căn phòng tối chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu vào như muốn khơi dậy một sức sống hài hòa , và tràn ngập niềm vui mà đã từng hiện hữu nơi đây.
-thôi , ai biểu nhóc nhảy lên anh chi ! giờ muốn ra không được đâu....hihi.....nói vậy thôi chứ mấy bữa nay anh không thoải mái chút nào hết , nhóc có thể cho anh giữ nhóc một lúc được không như thế này anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều !......... thầm nghĩ hắn nói như vậy có thật hay không , hay hắn nói vậy để tui vui chứ bị một người ngồi trên như thế này thì nặng nề biết dường nào, tui tự hỏi trong lòng:"đáng lẽ ra người xin anh cho phép được như thế này phải là em mới phải ?"
-anh nói thật không vậy , đừng cố chịu đựng đó nha.....tui và hắn nhìn nhau thật sâu như truyền nhau từng lời yêu thương qua ánh mắt của mỗi người dành cho người kia , guơng mặt hắn ngày càng tiến gần hơn nữa , tay tui khẽ vén mái tóc của hắn qua một bên mái hiện lên một ánh nhìn hạnh phúc ,càng lúc hơi thở của chúng tôi như hòa quyện gần nhau ,đôi mắt của tui khẽ nhắm lại khi hắn tiến lại quá gần , chắc có lẽ sau đó sẽ là một......
-Cưng làm gì vậy......chợt giựt mình và hoảng hốt, tui nhìn ra cửa sổ thì thấy anh Khoa đang đứng ngoài ấy , nhìn hai đưa chúng tôi với một vẻ nghi ngờ sâu sắc , bứt tay hắn ra khỏi vòng eo tui bàng hoàng đứng dậy một cách bình thường , lúc này hắn cũng nhìn Khoa với ánh mắt lạ thường tại vì họ chưa hề quen biết nhau.....và cái cảm giác lâng lâng lúc nãy đã nhanh chóng tan vỡ ngay tứt khắc khi giọng nói anh Khoa bất ngờ cất lên,dường như giây phút ấy quá mỏng manh ,quá yếu ớt ,và có lẽ cũng thật khó để có thể tìm nó trở lại .
-ai vậy nhóc ! ai vậy cưng ! ...cả hai câu hỏi vang lên cung một lúc làm tôi bối rối....thở dài một hồi tui bắt đầu giải đáp....
-dạ đây là anh Phong.... còn đây là anh Khoa ,anh họ của em.....lúc này có một cảm giác lo lắng xuất hiện , không biết trong đầu anh Khoa nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng tui và hắn bên nhau như vậy ? tui sợ ảnh sẽ nói với má tui tới lúc đó chắc hai đứa sẽ càng khó khăn hơn nữa....... hai người không nói gì với nhau mà chỉ nhìn nhau một cách lạ thường , lúc này hai bàn tay tui xiết lại thật chặt ,chắc có lẽ vì ngượng và lo sợ, mở lời trong sự ấp úng.
-anh Khoa ,sao anh biết em ở bên đây ?
-à , tại anh thấy em đi lâu quá nên ra xem thữ ,thì tự nhiên thấy dép của em bên đây thì qua coi sao , không ngờ em ở bên đây thiệt
-ờ , mà anh tìm em có chuyện gì không ?
-hì , tại bạn anh rủ đi chơi nên giờ anh chắc phải đi rồi , khoản tối rồi về...khi nghe anh Khoa nói như thế làm tui lại nghĩ đến cảnh tượng như tối hôm qua , mất ngủ ,mệt mỏi và đặc biệt là mùi rượu bia nồng nặc làm tui không tài nào chịu được .
-hã ,anh đi nữa àh, đi thì về sớm nghe chưa ,chứ mà hai ba giờ sáng mới ló đầu về thì em cho anh ở ngoài luôn đó.
-ờ ,anh biết rồi , thui anh đi nha , chỉ qua đây nói cho em biết vậy thôi....anh ấy quay đi trong tít tắc , người gì mà ham chơi thấy sợ luôn , nhưng lúc này tui lại muốn giữ anh ấy lại để hỏi xem về chuyện hồi nãy , không biết anh ấy cảm nhận thế nào , hay nếu có chắc tui sẽ xin anh ấy đừng có mét má.
lúc này căn phòng lại trở về như lúc nãy , có tui với hắn nhìn nhau thở dài , thấy thế tui ngồi xổm xuống nhà và nghĩ lung tung , hắn lấy tay xoa xoa đầu tui và nói những lời an ủi , tui biết hắn cũng lo lắng lắm , hắn cũng sợ rằng anh Khoa sẽ nói với má và kết quả là tui sẽ bị mắng cho một trận..
-thôi , nhóc đừng lo lắng , còn có anh mà.
-ừ ....thì....em cũng không biết ra sao nữa , cứ nghĩ tới là lại rối bời lên, chán thiệt
-ừm , nhóc đừng nghĩ lung tung nữa......chợt.."tít ...tít..." đồng hồ điện tử vang lên , lúc này đã là 12h rồi , chắc có lẽ cả tui và hắn đều thấm mệt.
-anh Phong nè , anh ăn cơm đi....ờ mà ,cái nhà mới dọn lại , bụi bặm tùm lum sao mà nấu nướng được gì , còn nhà tui thì dạo nay toàn mì gói với bánh mì ,ăn muốn phát ngán, không biết phải sao đây?
-hi`....anh về nhà ba má ăn cơm.
-ồ ,vậy hà, vậy chừng nào anh về.
-thì lát nữa chị Lan đưa taxi tới đưa anh về đó....nghe hắn nói thế tui lại thấm buồn , mặc dù biết rằng hắn đi rồi sẽ trở lại nhưng lúc này tui vẫn muốn bên hắn nhiều lắm , muốn nói với hắn nhiều hơn.
-Nhóc à , nhóc qua nhà anh chơi đi.
-Hã , qua nhà anh ..... tui bất ngờ khi nghe câu nói ấy, hihi hắn mời tui tới nhà kìa ,tui thích lắm nhưng không biết có nên nhận lời không , tui sợ ba mẹ hắn vẫn còn gì đó không thích tui.
-ờ , nhà nhóc cũng đâu có ai phải không ? nhóc qua nhà anh chơi đi , có gì được ở gần nhóc ,tới chiều anh sẽ đưa nhóc về đây....
-hi , được không vậy , em cũng muốn qua anh chơi lắm nhưng chỉ ngại thôi.
-trời ạ , anh mà nhóc còn ngại nữa hã , ghét nhóc quá !
-gì zạ , người ta ngại chứ có nói là không đi đâu , mà giận ..... hứ!
-hi`, vậy là nhóc đồng ý rồi nha , thôi nhóc về nhà tắm rữa đi , taxi tới bây giờ đó , anh ở dây thu xếp mấy cái , chuẩn bị xong nhóc qua đây nha
-uhm` ...em qua liền ..... không chần chừ tui vụt ngay về nhà và chuẩn bị chu đáo , không biết nhà hắn như thế nào nhĩ , còn ba mẹ hắn nữa có thân thiện với tui không đây , lúc này tui cứ thấp thỏm mong chờ , hồi hộp thiệt đó....
sau 30 phút ,tui đã thấy hắn chờ tui trước nhà với chị Lan , chị ấy nhìn tui và mỉm cười như biết rằng tui sẽ cùng đi với họ , hắn thì đã lên xe trước và chiếc xe lăn được xếp lại gọn gàng sau xe.
-nào ,đi thôi em .... chị Lan như hối thúc tui ... nhưng khi chợt nhìn qua nhà hắn tui lại thấy khá là nhiều người , hình như đều là bạn hắn , những anh chị hồi đó tui đã gặp trong buổi cắm trại hôm ấy , họ đến làm gì thế nhĩ
-ũa ,sao mà nhiều người vậy chị ?
-à , mấy bạn tới dọn nhà phụ anh Phong đó mà ,thì có nhiều người công việc sẽ nhanh gọn hơn , và cũng giúp cho ảnh về đây sớm hơn ...hihi..nghe chị ấy nói thế ,tui biết chị ấy đang chọc ghẹo tui nhưng thật vui khi có những người bạn như vậy phải không.....họ cũng tốt với hắn lắm.....
Taxi nhanh chóng lăn bánh , tui thì ngồi sau với hắn còn chị Lan ngồi trên với bác tài. Trên đường , tui nhìn kĩ cảnh vật và ghi nhớ lại trong đầu để biết đường tới nhà hắn , sau này mà tự đi một mình .Và taxi chợt dừng lại trước một ngôi nhà , có cánh cổng sắt sơn màu xanh dương
"két..t.t.t.t.t.t.t..t" ... cánh cổng hé mở khi em gái hắn ra mở cửa , cô bé nhỏ nhắn xinh xinh ,chắc nó vui lắm khi anh Phong đã vượt qua hoạn nạn , cầm lấy cán xe , tui đẩy hắn vào nhà với sự chỉ dẫn của hắn , vừa đi tui vừa ngắm xung quang , những lớp rêu dày trên tường chắc có lẽ đã nói lên một điều rằng , nó đã hiện hữu ở đây khá lâu , nó không to lớn và cầu kì , nó đơn giản nhưng tui cảm thấy một không khí gia đình hạnh phúc nơi đây. lúc này ,tui thấy ba hắn trước nhà , nhanh chóng tui bắt đầu bằng một lời thưa gửi :
-dạ , con chào bác
-ũa , con tới chơi đó hã.
-dạ , anh Phong rũ con tới , nên con đi theo cho vui
-ừ , vô nhà đi con , ngồi chơi......ba hắn mở một nụ cười nhưthay cho sự tiếp đón niềm nở , và tui cũng cảm thấy đỡ sợ hơn phần nào
vào trong , khi nghe mùi thức ăn thoang thoảng chắc là mẹ hắn đang nấu ăn dưới bếp , cái mùi thơm ấy làm tui cảm thấy đói ..hi`..tui ngồi trên ghế salon cạnh hắn , và bàn tay của hắn khẽ áp sát lên tay tui
-nhóc đừng sợ nhé , nhóc cứ tự nhiên như ở nhà đi
-ừ , em biết rồi , anh đừng lo cho em.
-nhóc ở đây lát ăn cớm với ba mẹ anh luôn , rồi chơi với anh tới chiều nhé
-hì.....sao cũng được mà , nếu như anh thích thì em ở lại chơi
.....một lát sau , khi mẹ hắn lên thì thấy tui , và có vẻ ngạc nhiên
-ũa ,con tới hồi nào vậy ?
-dạ ,thưa bác ,con tới lúc nãy với anh phong luôn
-vậy à, thôi nào cả nhà vô ăn cơm đi , con cũng vô ăn nhé
-dạ ,con cảm ơn bác...có lẽ mọi người nơi đây tiếp đón tui một cách thật nồng hậu , điều đó làm cho tui tự tin hơn khi bên hắn , ba mẹ hắn cũng không còn khó khăn như trước nữa không biết họ đã hiểu cho hắn chưa hay chỉ là do tình cảm như vậy ?
lúc này , cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn thật ấm cúng , có hai khách mời là tui và chị Lan , tiếng cười nói làm cho không gian như thêm sinh động , đặc biệt là những món ăn do mẹ hắn nấu có lẽ là gây chú ý hơn cả , mọi người bắt đầu dùng bữa , ngồi kế hắn nhưng mà tui thì thuận tay trái nên cứ chạm tay hắn hoài , hai đứa lâu lâu lại nhìn nhau cười và cũng có lúc hắn còn gắp cho tui những món mà tui thích nữa , còn tui thì cũng cười nói vui vẻ như gần như hòa nhập nơi đây -rột...rột...t...t...t....tự nhiên mọi người nhìn tui cười mỉm , khi tui đang hút sạch ly nước ngọt đã cạn , tui mới liếc sang hắn và hiện lên vẻ mặt một dấu hỏi to đùng , hắn cười và nói :
-nhóc hết nước ngọt rồi kìa , đưa anh lấy cho
-ờ...... tui đưa ngay cho hắn , vì có lẽ tui là đứa rất thích nước ngọt , nhưng không hiểu vì sao mọi người lại nhìn cười nhĩ....tui tò mò chuyện này cho tới cuối bữa ăn , lúc đó ba hắn nói :
-con dẫn Phong ra ngoài chơi đi , ở đây bác dọn cho
-dạ ,hay để con phụ cho bác......chợt hắn nắm tay tui kéo lại gần
-thôi , nhóc dẫn anh ra ngoài đi , nhóc là khách mà sao để nhóc làm được.....nghe hắn nói thế tui cũng không thể nói lại , tui chỉ sợ hắn giận ,rồi tui đẩy hắn ra ngoài sân ngồi chơi , ở đây may mà có một cây trứng cá che mát ,nếu không chắc nắng kinh khủng luôn.
-anh Phong , sao hồi nãy ai cũng nhìn em cười hết vậy ?
-hihi.....nhóc có muốn biết không ?
-có chứ ,anh nói thử đi !
-nhóc không để ý là trong nhà anh ai cũng giữ kẽ khi có khách tới à , nhưng lạ thay nhóc thì quá tự nhiên hơn cả tự nhiên , thấy nhóc hút rột...rột....mà anh cũng mắc cười nữa.
-trời ,vậy lúc đó em vô duyên quá rồi , huhu !
-hì , anh nghĩ lúc đó nhóc dễ thuơng và con nít lắm , từ đó mọi người chưa ai nhìn khách mà cười như vậy hết vì khách nào cũng lịch sự như ông già 80 nên các bữa ăn thì chỉ nói chuyện chứ đâu có cười đùa gì , mà tự nhiên hôm nay thấy một người khách nhí như nhóc nên không khí khác hẳn , vui lắm -hihi ,có thiệt không đó , đừng có chọc em nha
-ừ , anh nói thiệt mà....hắn nói vậy , tui cũng nhẹ nhõm trong người , cứ tưỡng làm mất thiện cảm trước mặt mọi người, may mà không sao cả !
Cho tới chiều hôm ấy , cũng đã là 4h , tui với hắn đang xem phim trong phòng , và chắc bây giờ tui phải về nhà rồi , tui khẽ gọi hắn :
-anh nè ..... đưa em về đi
-sao nhóc về sớm vậy , nhóc ở đây chơi tí xíu đi
-ờ...cũng được... thấy hắn nói thế tui cũng không đành từ chối , với lại tui cũng muốn ở gần hắn thật nhiều , chợt hắn khều khều vai tui
-nhóc rãnh không ?
-hihi..anh hỏi zô zuyên quá àh , em ngồi ỳ ở đây không lẽ bận
-hi`...vậy nhóc với anh ra công viên chơi lát đi , ở trong đây ngột ngạt lắm
-uhm` , đi thì đi ...... tui nghĩ đó cũng là một ý kiến hay biết chừng nào , ra công viên buổi chiều quả thật rất tốt và làm cho người ta thư thả sau một ngày mệt mỏi , hắn lăn xe tới gần cái tủ tay lấy ra một chiếc máy quay phim màu bạc , không lẽ hắn định quay gì nhĩ , tui tò mò với việc làm của hắn nữa rồi ! -anh lấy cái đó chi vậy ?
-à , quay phim chứ chi nhóc !...chợt hắn đưa ống kính vào người tui .... làm tui bỡ ngỡ biết bao
-nào , nhóc cười lên coi ....trời ạ , không lẽ hắn định quay tui , mắc cỡ chết đi được.
-thôi nha , em xấu xí lắm hõng quay đâu, anh bỏ xuống đi mờ , kì quá !
-haha , người yêu của tui nhận xấu xí kìa , sao mà hồi đó tới giờ tui hông nhận ra ta
-hứ, anh chọc em hã....tui chạy lại hắn che ống máy quay lại sau đó giựt lấy từ tay hắn
-haha ,bây giờ tới lượt anh đây , khóc đi nào
-huhuhu , người iu tui ăn hiếp tui kìa , bắt đền em đó ..... lúc này quả thật vui lắm , cả hai đứa như trở lại cái thời con nít khi xưa , hắn vừa nói vừa làm kiểu trông rất
mắc cười
-đền gì hã , hõng đền ...lêu lêu
-lại đây nói cho nghe nè.
-àh ,anh định cướp bàu vật àh , không dễ đâu nhá
-đâu có đâu , hõng tin thì lại đây đi nói cho nghe
-rồi , tạm thời tin thui nha , không được em sẽ đễ máy quay ra kia , coi anh mà có đánh em thì có phim mà làm bằng chứng...tui tiến lại gần hắn và chú ý lắng nghe.....nhưng các bạn có biết không , hắn chẳng nói gì mà ngay lúc đó , hắn ôm tui lại và hôn lên môi tui một cái thật sâu , đôi mắt tui mở to tròn như người mất hồn , có gì đó khiến tôi không thể nào cưỡng lại được , người tui cứng đơ , và nụ hôn ấy vẫn chưa rời khỏi , nó từ từ nhẹ dần và đậm đà hơn , đôi tay tui choàng vào cổ hắn như thể sẵn sàng đón nhận những gì anh trao , một nữa người của tuitrên người hắn còn hắn thì cuối xuống và bất chợt trao cho tui nụ hôn nồng cháy kia , con tim tui như rạo rực , có phải tui thích được như vậy hay đây là lần đầu như thế này khiến tui khác hẳn , đôi môi hắn mềm mỏng và quấn quýt lấy nơi tui.
-ơ ,anh Phong ơi , mình đi ra ngoài đi....tui thật sự khó thở khi hắn xiết qua chặt , ngoảnh mặt sang một bên , và hắn thở mạnh.
-ùhm , thôi mình đi đi......còn tui thì không dám hỏi vì sao mà hắn làm như vậy , chắc có lẽ hắn cũng sẽ trả lời là vì yêu tui , nhưng tui nghĩ từ trước đến giờ chẳng có lúc nào hai đứa tui được riêng tư thật sự và vào chính lúc này sẽ là lúc mà hắn muốn thể hiện tình cảm bấy lâu nay , đã có lúc hai đưa gần bên nhau nhưng lại bị ngăn cản bởi nhũng điều bất ngờ.
-nhóc đem theo máy quay nhé....hắn cũng chẳng đề cập gì đến chuyện lúc nãy , như thể hắn cũng như tui cũng không dám hỏi tui có cảm giác thế nào khi nhưu thế , nó xảy ra thì hãy để nó xảy ra vậy.
-dạ ,em biết rồi.
xong ,tui đẩy hắn đi dạo trên công viên gần nhà hắn , gió mát lồng lộng , làm tui như muốn thả hồn nơi này, chợt tui thấy một chiếc xe kẹo bông gòn gần đó , thấy thế tui chớp lấy một cây màu hồng để ăn cho vui , tui lâu lâu lấy một miếng bông quết lên mặt hắn nhìn như chú hề vậy
-trùi ui , nhóc phá anh đó hã .... hắn vừa nói vừa cầm máy quay cảnh tui phá với cây kẹo bông
-hihi, cho thêm một miếng nữa nè.....mum mum nào
-hớp ! , á , trùi ui , ăn mà còn cắn nữa hã , thấy ghét.
-hàhà , ai biểu bị ngưởi yêu chọc chi nên muốn cắn người yêu quá ..... hắn lăn bánh dí theo tui chạy vòng vòng , vui lắm , hắn cứ chúi cái ống kính vào tui , mắc cở chết đi được , tui nhanh lấy cây kẹo bông che mặt lại.
-hi`....hết quay nhé anh yêu....lúc đó , tui cố dành dựt cái máy về tay mình và cho hắn cầm cây kẹo.
-nhóc ăn gian nha , đưa máy cho anh coi....
-lè... hông bao giờ nhé , giờ thì mau chốn đi , không là bị dính đòn nhé , hihi ... nhưng tui cũng đã nhanh chóng chộp được cái cảnh hắn bị dính kẹo trên mũi nhìn ngố ơi là ngố , lúc đó người đi ngang cũng không buồn mà mỉm cười......
Admin Thượng Úy
Tổng số bài gửi : 78 Join date : 29/07/2011
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:39 pm
rồi có lúc tui quay lại cảnh hai đứa cùng xơi cây kẹo bông , nó ngọt lịm như tình yêu của tui dành cho hắn vậy. Sau ,tui đẩy hắn dạo vòng công viên , và nghỉ chân tại một chiếc ghế đá , tuy mệt nhưng vui làm sao , hai đứa tui lúc nào bên nhau cũng luôn tạo ra một niềm vui nào đó không kể cả nơi này nơi nọ , chỉ cần bên hắn là tui như được vui chơi và yêu thương rất nhiều.Cho đến hơn 5h chúng tôi trở về ngôi nhà của hắn , từ xa tui đã thấy có chiếc taxi chờ sẵn và còn có cả mớ hành lí nữa , hình như có ai đi đâu đó thì phải ?
-ũa , nhà anh có ai đi xa àh.
-ừ ,có đi nhưng không có xa
-ai vậy anh ?
-anh nè !
-hã......khi nghe hắn nói như vậy ,tui như bị sốc trước lời nói ấy , hắn như thế này mà đi đâu một mình chứ.
-anh đi đâu giờ này.
-hì....thì anh về nhà anh , bộ nhóc không cho anh về nhà à.
-nhà của anh ?
-ù , nhà anh ở gần nhà nhóc đó , giờ anh dọn lại đó.
-trời , vậy mà làm người ta hết hồn....hihi..tui nhẹ nhõm người đi hẳn , quả thật mình hơi lo xa quá rồi.....nhưng mà hắn về bên đó ở có một mình thì ai chăm sóc , tui đâu phải lúc nào cũng có thể ở sát bên hắn...chợt mẹ hắn kéo nhẹ tay tui vào bên trong dường như có chuyện muốn nói
-dạ , thưa bác có chuyện gì sao ạ ?
-con ở gần nhà anh Phong phải không , mai mốt có gì con thường qua coi nó dùm bác nha , bác khuyên nó ở nhà nhưng nó không có chịu , còn bác thì không có cấm nó được nó lớn rồi chắc có cuộc sống riêng.....mẹ hắn nói trong thấp thỏm , dường như không muốn ai nghe , tui thấy mẹ hắn tội nghiệp lắm thương hắn nhiều biết bao.
-dạ, con biết rồi , bác đừng có lo , con hay qua ảnh chơi hoài à.
-uhm` , vậy bác nhờ con đó nha , có gì gọi qua bác biết nghen
-dạ.......do dù mẹ hắn không dặn dò ,thì chắc rằng tui vẫn sẽ bên hắn thường xuyên hơn cả ,nói xong tui và hắn cùng ra xe , trở về lại ngôi nhà anh hàng xóm ngày nào.
Lúc này ,con đường sập tối đã bắt đầu lên đèn , một buổi chiều gió mát đầy kỉ niệm đã trôi qua , những giây phút lúc nãy cứ hiện lên trong đầu tui như nhớ lại từng khoảnh khắc bên hắn, khẽ vuốt mái tóc của tui hắn nói nhỏ:
-hồi nãy mẹ anh nói gì với nhóc thế ?
-sao hã , anh muốn biết không , nói cho nghe nè
-ù nhóc nói đi .
-mẹ anh nói , anh ngủ hay tè ra quần , với lại ăn phải có người đút nên nhờ em qua trị anh...hihi
-trùi ui , nhóc chọc anh đó hã , nhóc lém lắm đo nha.
-ũa ,ũa , kiu em nói cho nghe giờ tự nhiên chê người ta lém là sao ?
-ừ , nhóc không nói thì thôi ,anh sẽ không hỏi nữa , dù gì anh cũng sẽ tin nhóc mà.
chẳng mấy chốc ,taxi đã về đến nơi , lúc này bạn bè hắn ra đón và đưa hắn xuống xe , ồ ! ngôi nhà nhìn khác hẳn lúc sang , nó khang trang ,sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều , mọi thứ như đã đâu vào đó , chợt đâu đây thoang thoảng mùi thịt nướng ,thì ra các anh chị đã chuẩn bị sẵn bữa ăn tối hôm nay như muốn chúc mừng ngày hắn khỏe lại , tui đem mớ hàng lý vô phòng hắn , chợt thấy chị Tuyết Nhi từ dưới bếp đi lên hớn hở
-hi , chào chị.
-Ũa ,em đó hã , làm gì mà nặng nề vậy .
-hì, em đang đem hành lý vô cho anh Phong , còn chị đang nấu ăn phải không ?
-ừm , chị đang nấu ở dưới với mấy bạn , đây để chị giúp cho....tui và chị ấy cùng đem cái mớ nặng nề ấy vô phòng , quẳng lên giường và không thèm để ý,cùng mọi người ra ngoài phòng khách để chung vui.
Thức ăn thì được bày ra dưới đất , ai cũng có cặp có đôi còn tui thì chắc là lại cặp với hắn rồi , mọi người có vẻ thân thiện với tui hơn ,có phải họ đã hiểu cho tình cảm của hai đứa hay là họ chỉ tỏ ra như thân thiện như thái độ của một người vui vẻ ,hòa đồng , thì nghĩ thế nào cũng được nhưng như thế này là tui cảm thấy tự tin hơn nhiều , cùng nói chuyện với các anh chị thật vui.
-Nào dzô.ô..ô..ô , kengg..g.g..g ... tiếng cụng ly nghe thật vui tai và thể hiện một tình cảm đoàn kết giữa họ , tất cả mọi người đều uống bia nhưng sao chỉ có tui là họ cho nước ngọt , kì zạ , nói vậy chứ nước ngọt là khoái khẩu của tui rồi ...hihi...may mà có người hiểu ý mình chứ không là uống bia thấy mồ luôn. -chúc mừng anh Phong khỏe lại nha....chị Tuyết Nhi hô lớn , làm cho hắn cười toe toét
-ok ,cảm ơn các bạn nhé, các bạn thật tốt.
-Trùi ui , phải trả công cho tụi này đó nha.
-thích trả gì nè , Phong trả liền
-Hôm nay , phải uống hết bia có ở đây , nếu không là Phong còn nợ tụi này .
-hì...được rồi , Phong sẽ cùng uông với các bạn cho tới hết luôn.
nhìn mọi người thật vui và niềm nở , còn tui chỉ ngồi và ăn thui , tui cũng không biết nói gì hết trơn á , nhưng mà công nhận cái món bò né này ai làm mà ngon ghê á !
Được khoản hai tiếng sau , các anh hình như hơi xỉn rồi , mặt ai cũng đỏ ửng , còn các chị thì cản được lúc nào hay lúc đó, và tui cũng vậy thấy hắn cứ lờ đờ,chắc là xỉn luôn rồi , tui cũng cố ngăn hắn nhưng vì hôm nay là ngày vui nên hắn uống nhiều chút xíu nên chắc ko sao
-anh nè , uống từ từ thui , gì mà cứ 100% hoài vậy....thiệt tình à.....
và hắn cứ như thế tới tối , đến khi tui phải nhờ mấy anh bạn đưa hắn vào phòng nghĩ , hắn hình như ngủ say tít , hihi , coi bộ tửu luợng hắn kém cỏi quá , riêng tui thì cái bụng đầy thức ăn và nước ngọt cũng làm tui no nê.Sau đó ,tui phụ với các chị dọn dẹp nhà,chén đĩa của bữa ăn lúc nãy , quét dọn một hồi cũng thấm mệt , các bạn của hắn lần lượt ra về , cho đến người cuối cùng là chị Tuyết Nhi, lúc này , ngôi nhà chỉ còn có hai đứa, tui nhanh chóng lấy khăn ấm lau mặt và tay chân cho hắn ,để ngủ thoải mái hơn và lần này cũng là lần đầu tui thấy hắn say đến thế , hắn ngủ còn ngáy khò khò chẳng còn biết trời đất gì ! hừm , chắc hôm nay hắn vui lắm , tui cũng vậy nữa càng nghĩ càng yêu cuộc sống này biết bao.Giờ cũng đã tối rồi , tui lặng lẽ đóng cửa nhà hắn lại và khóa cổng, mà lúc này để ý thì anh Khoa lại chưa về nữa , không chừng anh ấy muốn mình mất ngủ nữa đây
Tui về nhà mình và chờ cho đến 1 giờ sáng thì anh Khoa về , may mà hôm nay tui vui không ngủ được nếu không là cho anh ấy ở ngoài đường rồi , khi ra mở cổng thì theo hương gió cái mùi rượu bia nồng nặc từ người anh ấy lại xông vào mũi tui , thật là không chịu được .
-đi gì mà dữ vậy ông ? .... hắn lờ đờ đi thì không vững hốn chi nói nên lời , thấy ảnh vậy không lẽ mình chửi cho một chập.
-đi có tí xíu mà cưng làm gì dữ thế .....tui đóng chặt cửa nẻo và bỏ lên phòng trước . hôm qua tui đã nhường cho ảnh phòng tui còn hôm nay thì ảnh phải ngủ ở dưới
-em đi ngủ trước nha , anh tắm rửa xong rồi nghĩ đi , nhậu nhẹt mệt ghê á !....
Lên phòng và cuộn mình trong chiếc chăn , tui cảm thấy ấm áp và hạnh phúc về ngày hôm nay , lạ thiệt sao không ngủ được nhĩ mặc dù cảm thấy mệt lắm , chợt lúc ấy " ầm....." . tiếng cánh của phòng đang đóng chợtbật tung ra va mạnh vào tường làm tui thót tim và như điếc cả hai tai.
-Trời ơi , anh làm gì vậy anh Khoa.....nhìn anh ấy bước đến gần với cơ thể không một mảnh vải che thân , người anh ấy ướt sũng từ đầu tới chân có lẽ chắc là từ nhà vệ sinh ra , nhưng với bộ dang như vậy làm tui bắt đầu sợ.
-Anh đi xuống dưới ngũ đi , chỗ này của em mà ..... không nói gì , anh ấy cứ tiến lại gần tui , mái tóc bù xù trước mặt trong tối làm tui còn nhận rõ anh ấy ,và như có đìêu gì lạ lắm.
Lúc này , tui ngồi dậy ,thì ngay lập tứt anh Khoa xiết chặt hai tay tui và đè sát trên giường , anh ấy bắt đầu tấn công với nhiều nụ hôn lên môi tui , và tiếp đó như muốn tháo gỡ toàn bộ y phục trên người , tui thật sự hốt hoảng và rung sợ , cố gắng vùng vẫy để giữ lấy cúc áo....
-anh đi ra coi , bộ anh điên rồi hã ..... tui đẩy anh ấy ra thật mạnh và chạy đi , nhưng..... Á.......một bàn tay bạo lực xiết chặt mái tóc phía sau và kéo giật tui lại , và có lẽ cơn sợ hãi đã bắt đầu khiến tui rung rinh những giọt nước mắt.....một cái kéo tay thật mạnh khiến tui đau nhói nhưng những sợi tóc muốn bức ra khỏi đầu..." ầm ...." một tiếng nữa lại vang lên , cánh cữa đóng lại một cách đáng sợ , và anh ấy đã bấm cửa bên trong.Tui không biết anh ấy sẽ định làm gì trong men say nhưng tui thật sự không dám đến gần anh ấy nữa , càng lúc tui càng tiến xa hơn....cho tới khi tiến đến góc phòng như không còn đường nào khác , anh ấy xốc tui thật mạnh lên giường.
-anh tỉnh lại đi......em không phải là bạn gái của anh đâu......hix.....bỏ em ra không hay em la lên đó.....chợt anh ấy lấy tay ôm sát miệng tui
-cưng im lăng đi , đừng để anh nóng......cái câu nói làm tui như khiếp sợ , anh đang đe dạo tui sao....nhưng tui vẫn cố kháng cứ với thân người cường tráng kia , thật ghê tởm khi anh đè sát người tui , tui cố la thật lớn nhưng sao không thể nào gượng người nổi , anh ấy mạnh và làm tay tui đau , cứ như trong thất bại ,từng cái trên người tui được bỏ đi , lúc này tui sợ hãi và khóc thật nhiều .
-anh Phong ơi ....cứu em với ..... tui la lớn và hi vọng hắn có thể nghe thấy , nhưng với căn phòng cửa đóng kín , liệu cái tiếng kếu cứu sẽ nhỏ dần và tan biến trong không gian trước khi đến với nơi , tui như tuyệt vọng và mệt mỏi , lúc này trước mắt tui như xuất hiện một kẻ cầm thú ....mà lúc này trong đầu nó chỉ toàn là những dục vọng đáng sợ.
-cưng có im đi không , cưng có kêu hắn ta cũng sẽ không nghe đâu....
-bỏ tôira, đồ khốn ,.....bốp......tui vung tay và tát vào mặt anh ấy một cái thật mạnh như dồn hết sức vào nó.....
-à ,cưng dám đánh anh àh , liều lắm , chắc vì tên Phong kia mà cưng mới cứng đầu thế này chứ gì.
-Im đi , anh mà đưa anh Phong vào đây thì đừng trách tôi làm dại , anh ấy không có liên quan gì hết...lúc này hắn chợt ghé sát mặt vào tai tui.
-nếu cưng không ngoan ngoãn , thì không biết anh sẽ làm gì với hắn đâu, chỉ cần một cú điện thoại cho đám bạn thì cưng sẽ sớm không gặp hắn nữa , cưng có muốn vậy không ?......cơ thể tui đơ cứng khi nghe lời đe dọa đáng sợ ấy , anh ấy sẽ làm gì hắn chứ ! trời ơi không thể nào .
-anh định làm gì hã , anh ấy có quen biết anh đâu , anh đừng có đụng vô anh ấy......
-hừm , không quen biết thì càng nhanh gọn....
-anh....!.....từng câu nói tên khốn ấy nói ra như cả ngàn mũi tên đang rình rập con tim tui , nếu anh Phong có chuyện gì thì chắc tui sẽ phải hối hận suốt cuộc đời này, lúc này những giọt nước mắt càng tuôn trào nhiều hơn , tui lo sợ cho hắn , liệu những lời tên khốn đó nói ra có thể là sự thật hay không khi tui phản kháng....h..i..x..x..x..không thể nào , tui không thể để cho hắn bị nguy hiểm , không thể để cho hắn phải hi sinh lần thứ hai , đau lắm chứ hắn vô tội mà !
-cưng chịu ngoan ngoãn rồi à , cứ như thế nhé......nhắm mắt lại trong nước mắt ,đến khóc ướt cả mái tóc phía sau , tui không muốn nhìn thấy những hình ảnh đồi bại ấy , khi nó đang bắt đầu trên cơ thể tui , tui như nhục nhã trước những suy nghĩ , trước má ,trước anh Phong , tại sao tui lại yếu đuối đến thế , khi không dám phản kháng lại.Tui như đau đớn cả về tâm hồn lẫn thể xác , đây là lần đầu tiên tui bị người khác bị khác làm nhục , mà lại chính là người anh họ của tui , như vậy quá đồi bại , tên khốn đó dường như không hề nghĩ đến những hậu quả sau này phải gánh chịu mà đã lôi kéo theo đã tui vào trong cái hố sâu ấy , tui căm thùđến tận xương tủy , tui bất lực không thể chống cự tên khốn ấy , nó đã làm như tui là một món đồ chơi để trút bỏ cái dục vọng ghê tởm ....cắn răng chịu đựng những trước những việc làm kia và có lẽ tui đã không còn gọi là trong sáng nữa , em nhục nhã lắm anh Phong ơi , nếu anh có nghe thấy thì xin hãy cứu em với ,em không muốn phải như thế này , nhưng lời kêu gọi vẫn mãi trong vô vọng ,và lời nguyện ước thân xác này chỉ dành cho người tui yêu thương sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật....h..i..x...x...x
Trời dầng sáng , tia nắng mặt trời đã le lói trong phòng , lúc này tui vẫn khóc và khóc ,có lẽ suốt đêm hôm qua rất nhiều nước mắt đã rơi ra từ đôi mắt kia , nỗi sợ hãi về tinh thần làm tui khiếp đảm , nằm co người trong vòng tay vuốt ve của tên khốn , tui càng kinh sợ cả bản thân mình , nó nhem nhuốt và bẩn đục quá nhiều , càng ghê tởm cái thân người cầm thú kia ......và một nụ hôn không một chút cảm giác lên má tui,một sự bẩn thỉu xấu xa.
-cưng tuyệt lắm !......h...i...x..x..x đó là lời khen sao , không !đó như một lời xỉ nhục nặng nề vào tui , nó làm tui càng đau xót con tim đã bị chà đạp này , tên khốn kia , mày ác lắm ,ắc lắm , tui sẽ nhớ mãi đêm hôm qua như một mối thù , và sẽ có lúc mối thù này tui sẽ trả cho bằng được.......... Thinh lặng , tui gượng dậy trong tâm trạng mệt khỏi vì cả đêm qua... và tui dường như không còn dám nhìn vào tên khốn đó , càng nghĩ tui như càng sợ hãi và nhục nhã biết bao , có lẽ tui không còn muốn sống nữa , không muốn nhìn thấy bất cứ ai trên thế gian này. Từng bước , từng bước , tui lặng lẽ nhặt lại từng bộ y phục nằm rơi vãi trên nền nhà......
-cưng đi đâu đó ?...như một kẻ điếc tui dường như bỏ bơ lời nói ấy bên tai , chắc là cái hình ảnh anh Khoa hồi đó giờ đã không còn một chút giá trị đối với tui nữa , mà thay vào đó là một kẻ thừa thãi , khốn kíp trong ngôi nhà này chỉ cầu mong sao cho nó biến khỏi nơi đây....vẫn như thế ,tui khẽ mỡ cánh cửa và bước ra khỏi căn phòng ác cảm kia , cái nơi mà hằng ngày tui yêu quý và nâng niu nó biết bao , nhưng sao giờ đây tui lại căm ghét nó đến thế chứ !
Tui bước xuống bếp , không hiểu vì lý do gì mà cái con dao kia lại thu hút đến nhiều như thế , cầm nó lên tay như chỉ muốn giết chết tên khốn kia , nắm chặt nó mà lòng đau xót , nhưng đâu đó trong thâm tâm hình ảnh thân thương của má lại hiện lên , có cả hình ảnh của anh phong nữa , nó như ngăn chặn những suy nghĩ dại dột của tui lúc này , đúng thế ! tui còn có má nữa , tui không thể nào ngu ngốc làm cho má phải đau khổ vì những việc làm của mình , má còn phải chăm lo cho bà ngoại nữa chứ , tui mà có gì thì má sẽ ra sao , và còn anh Phong nữa tui thương hắn nhìu và hắn cũng vậy , tui đã hứa là bên hắn mãi mãi rồi nên không thể nào thất hứa , nếu không thì ai sẽ chơi với hắn và làm cho hắn vui ....không được , không được !
" keng..g.g.g.g..gg." tui chợt thức tỉnh và buông thả con dao ấy ra khỏi tay ngay lúc ấy , những suy nghĩ như đối chọi nhau một cách mãnh liệt , nhìn nó mà tui liên tưỡng đến một tương lại càng đen tối hơn , và chuyện này tui cũng không thể nào nói cho má hay hắn nghe , vì như thế họ sẽ càng lo lắng và sẽ bị sốc hơn nữa , má mà biết chắc má sẽ làm lớn chuyện ra hơn ,còn hắn thì mới khỏi bệnh thôi ,tui cũng không muốn cho hắn thêm bận tâm nữa .
Trời đã sáng hẳn , nhưng những điều xảy ra đêm qua chắc sẽ mãi in sâu trong tâm trí tui , cố làm việc thật nhiều để quên đi mọi thứ nhưng sao chẳng vơi đi được gì !.Thôi nào , bây giờ phải qua với hắn rồi , xem hắn đã tỉnh rượu chưa , với lại tui cũng không thể gặp hắn trong bộ dạng ướt át thế này.
8h , tui đứng trước nhà hắn với hai phần ăn sáng trên tay , thấy hắn đã thức từ lúc nào và đang tưới hoa , có cả con cún mập ú vẫn quấn quýt dưới chân.
-anh Phong , làm gì đó !.....tui cố tỏ ra thật vui vẻ và tự tin để che giấu đi cái buồn bã và sợ hãi vẫn còn ám ảnh.
-ũa ,nhóc đó hã , mua gì mà nóng hổi vậy ?
-hi` , đồ ăn sáng cho anh chứ gì , tối qua uống không à , anh có ăn gì đâu
-ù ha , tối hôm qua ,anh uống nhiều lắm sao nhóc , anh cũng không biết nữa , chỉ thấy sáng sớm thức dậy mà hõng nhớ gì tối qua hết trơn
-đó , tại anh uống ít quá mà , nên hõng nhớ gì hết trơn hihi , thôi , anh rửa tay đi , vô ăn sáng nè !
-ừ , vô ăn thôi , anh cũng đói quá rồi !
hai đứa tôi ngồi cạnh nhau , tui thì ngồi một bên ghế còn hắn thì vẫn trên chiếc xe lăn kia , nhìn hắn mà lòng thấy thanh thản lắm ...và không hiểu sao khi chỉ cần bên anh, em lại không còn như cảm thấy đau khổ nữa , có phải anh là tia sáng đã soi sáng cho em mọi nơi hay không , lúc này em đang trong vòng tâm tối tột cùng nhưng chính anh đã đẩy nó ra thật xa khỏi em.....cảm ơn anh nhé !
-nhóc ăn đi ,sao mà nhìn anh dữ zậy , bộ trên mặt anh có gì hã ?
-ơ..ơ..đâu có thì em đang ăn nè....lúc này , tui sợ hắn phát hiện ra chuyện gì thì có thể hắn sẽ không còn bên tui nữa , vì hắn luôn ghét sự lừa dối,mà khi đó chính tui lại đang lừa dối hắn ngay lúc này , tui làm như vậy có thật sự là việc làm đúng đắn hay không ?
" hộc" ..hắn đưa cho tui một phần thức ăn bên phần của hắn
-gì zạ , tự nhiên đưa cho em à ....... tui lại sớt sang trả lại
-nhóc ăn đi ,cho mập
-hứ , thui hõng ăn đâu ,cái này em hõng thích...hi`
-zậy ăn cái này nha......rồi hắn lại sớt cho tui cái ngon hơn
-nữa , không có ăn đâu mờ , anh ăn đi.......cứ như thế hai đứa tui cứ nhường qua nhường lại phát mệt , lúc này cảm thấy vui trong lòng thật nhiều , hắn quan tâm cho tui lắm !
chợt :
-cưng ơi ! ..... một tiếng gọi vang lên như làm tui hốt hoảng , cái tiếng gọi ấy tối hôm qua đã chà nát con người tui , tui thật không muốn nhìn theo âm vang đó nhưng sao nó lại xuất hiện lúc này , nhìn ra cửa ,tên khốn ấy đang đứng trước kia , nó nhìn tui một cách dọa dẫm , có lẽ anh Phong cũng chẳng thể nhận ra vì chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.
-cưng về nhà đi chơi với anh......nghe nó nói tui càng run sợ khi phải sắp đối mặt với bóng tối sắp trở lại , nó xuất hiên như lấn át cái ánh sáng mà hắn đã dành cho tui.
-không , anh đi thì đi đi , em không thích.....lúc này tay tui nắm chặt tay hắn (anh phong) để như lấy chút tự tin và hơi ấm -ớ ,cưng sao vậy ?
-sao là sao chứ , anh đi thì kệ anh sao lại bắt em theo.....chợt lúc này , anh Phong vịn lên bờ vai của tui một cách nhẹ nhàng
-nhóc đi chơi đi , chứ ở với anh thì buồn lắm......khi nghe hắn nói như thế tui như muốn la lên thật lớn : anh Phong ơi đừng đuổi em đi khỏi anh , em không muốn đứng gần tên khốn ấy , em ghét và căm thù nó nhưng em rất sợ , anh đừng đuổi em đi , chỉ có bên anh là em như được bảo vệ , thì xin anh đừng nói nữa !.....nhưng tiếng nói trong tim như bị ngăn chặn lại từ tên khốn ấy , nó nhìn tui với ánh mắt ám chỉ một điều gì đó xấu xa nếu như tui không nghe theo. Tui hiểu hắn khuyên tui đi chơi vì hắn nghĩ tui sẽ không còn niềm vui khi bên hắn như lúc trước ,hắn sợ tui sẽ mãi lo cho hắn mà quên đi bản thân ,vì thế được hắn lo lắng tui rất hạnh phúc nhưng lúc này hắn có biết rằng tui cần hắn biết bao.......
-cưng có nghe anh Phong nói chưa , đi chơi với anh cho vui đi ! .....dần dần tui như càng rời xa hắn để phải đến với tên khốn kia , tui phải làm mọi thứ để ngăn chặn lời đe dọa kia trở thành sự thật.
Đến một đêm khi tui kiên quyết chống chọi vì sự mệt mỏi và cũng chính lúc đó sự sợ hãi đã bắt đầu ăn sâu vào tâm trí tui khi tên khốn ấy đưa cho tui xem một xấp hình mà trong đó có ai biết rằng đều là những hình ảnh ghi lại những lúc nó làm nhục tui ,có lẽ trong những lúc tui khóc thật nhiều và buông xuôi mọi thứ đã thừa cơ để cho tên khốn ấy làm cái chuyện khốn nạn ấy , và một lời đe dọa thứ hai khiến tui phải phục tùng nếu không những bức ảnh ấy sẽ được mọi người trên mạng biết tất cả , tui sợ lắm , sợ mọi người sẽ nhận ra tui như một đứa hư hỏng , sợ các bạn trong lớp xa lánh tui và nhất là anh Phong nếu hắn thấy được thì sẽ thế nào ? h..i...x...x...x
Và cứ như thế , một tháng , hai tháng trôi qua , tui như lún sâu vào cái hố sâu thăm thẳm của sự xấu xa ,tồi tệ , lúc này tui vẫn giữ kín mọi chuyện và chỉ chịu đựng cho riêng bản thân , đó gọi là ngu ngốc hay sự ích kỉ ? chắc có lẽ vẫn sẽ chẳng tìm ra câu trả lời trong cái bóng tối này , chuyện học hành của tui ngày càng giảm sút và bị má nhắc nhở thật nhìu , những lúcbên cạnh tên khốn kia tui như đứng bên cạnh một thứ thừa thãi mà đối với tui không còn chút cảm giác anh em như lúc xưa , còn về anh Phong thì vẫn như lúc nào , mỗi lần buồn bã khi bên hắn tui như có lại ngày xưa của mình , tui như đang sống giữa hai thế giới khác nhau , xấu xa và tốt đẹp mà có lẽ cái tốt đẹp chỉ hiện hữu ở một nơi đó là trái tim của hắn mà thôi nếu được ở gần thì sẽ cảm thấy hạnh phúc và hi vọng còn nếu cách xa thì cái xấu xa rộng lớn xung quanh sẽ giết chết tâm hồn tui , và có lẽ cũng nhờ có anh mà trong những ngày tháng qua tui đã có thêm nghị lực để chống chọi với mọi thứ tồi tệ ,và để được sống bên anh.........
Vào một đêm ảm đạm , khi tui ngồi đờ người trong phòng , thấp thỏm lo âu , chỉ mong sao cho tên khốn kia biến đi mãi mãi , chợt : reng.g..g.g.g..g.gg..gg...tiếng chuông điện thoại ngân dài theo từng hồi , tui không muốn nhấc lên vì tui sợ phải nghe tiếng nói của tên khốn ấy , nhưng sao tiếng chuông vẫn cứ vang lên ,làm tui nhứt nhối cả đầu và như càng nặng trĩu những áp lực đè lên ......
-alo.....tui nhấc lên một cái thật nhanh như có gì mách bảo phải làm như vậy
-Duy đó hã ....cho dì hỏi anh Khoa có về đó không con...dì đang kiếm nó ?.....vậy ra đây là dì tui , mẹ của tên khốn ấy , nghe giọng dì mà tui thấy xót xa trong lòng biết bao , dì cực khổ lắm để nuối nó lớn khôn thế này mà bây giờ nó lớn lên lại làm dì khổ nhiều hơn , dì thương nó lắm nhưng nó có cảm nhận được điều gì chứ , nó đã trở thành một tên khốn nạn hơn ai cả , và chắc có lẽ dì đang khóc bên kia , ở một điện thoại công cộng nào đó ,....... thật thương cho số phận của dì và cho cả tui.
-dạ .. không có dì ơi ... anh Khoa mấy bữa nay cũng không có qua đây
-ờ , vậy nếu nó có qua con nói nó gọi cho dì nha , mấy bữa nay nó đi đâu mà hõng có về rồi con à.....giọng dì nói lên một cách ấm ức.
-dạ , con nhớ rồi , dì cũng đừng lo lắng quá , nhớ giữ sứckhỏe nha dì.....
"rụp......e.e.e.e.e.e..e.ee.e.e.e..e..e." tiếng máy gạc mạnh như dì không muốn tui biết rằng dì đang khóc , nhưng dì cũng đâu có biết là tui cũng như dì cũng khóc đó thôi nhưng tui khác dì là khóc vì lòng căm hận còn dì thì khóc vì nỗi thương con vô vàng.......hai hành động giống nhau mà sao lại như đối chọi nhau mãnh liệt , tui căm thù hắn có phải sẽ làm dì thêm đau khổ không ,và nếu tui kể cho dì nghe những việc đồi bại mà hắn đã làm thì chắc dì sẽ không sống nổi mất , trong lúc này dì đang tuyệt vọng mà tui lại thêm vào dì những nỗi đau , vậy là độc ác lắm !
Đến tờ mờ sáng hôm sau , tui chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng ai đó đập cửa , mới sáng sớm mà lại có ai đến đây , nhanh chóng xuống xem vị khách nào thì ra đó chẳng là ai xa lạ , lại một lần nữa hình ảnh tên khốn ấy lại xuất hiện trước mắt tui, lại một đêm ăn chơi với nó đã qua bây giờ nó lại đến đây để lấn áp tâm hồn tui...
-cưng mở cửa cho anh đi !......tui mở cửa cho nó và xem như một vị khách không mời mà đến , nó muốn làm gì thì làm ,vì tui xem như đã chết tự lúc nào.....bỏ mặt đi vô không một chút lời chào hỏi , có lẽ nó cũng đã cảm nhận được cái thừa thãi của mình.
-sao cưng không nói gì hết vậy ? .....
-anh vào thì vào lẹ đi , rồi đóng cửa lại.....
-ờ mà cưng nè , tối nay anh có cuộc đua xe , cưng có đi xem không.....
-tôi đã nói rồi , mọi chuyện của anh đừng nói cho tôi nghe , nói rồi tui cũng chẳng quan tâm đâu , hứ , phí lời.....
-hừm..cưng không đi thì thôi vậy , bây giờ anh chỉ đến lấy một số đồ rồi đi , anh có hẹn rồi......
-ê , đứng lại , tối hôm qua dì gọi điện qua đó , có gì thì gọi lại cho dì đi
-ui chào , quan tâm làm gì cho mệt , thui anh đi nha cưng
"ầm......." tiếng cánh cửa vang lên thật mạnh , bây giờ cái bộ mặt bất hiếu của nó ngày càng lộ rõ , tui không biết nó đã làm hại bao nhiêu người và hậu quả sẽ ra sao , nhưng chính lúc này , tui trách ông trời tại sao lại sinh ra một tên đốn mạc như thế ....... và có ngày nó phải trả giá cho những điều nó gây nên....
Admin Thượng Úy
Tổng số bài gửi : 78 Join date : 29/07/2011
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:39 pm
nó ra đi như mang theo một nỗi sợ hãi trong tui , trong lúc này tui thầm mong sao cho nó sẽ ra đi mãi mãi và đừng bao giờ quay trở lại nơi đây.....thôi , đã tới giờ tui phải đến trường , nhanh chóng chuẩn bị và sắp xếp để cho kịp giờ đến lớp ,từ bữa ngoại bệnh tới giờ , một tuần má chỉ về có một hai ngày rồi lại đi , nên không có ai gọi tui dậy mỗi khi ngũ trễ nữa ,và cũng vì thế mà mọi chuyện mới thể giữ kín cho tới ngày hôm nay.......
khi vừa đến lớp , thấy các bạn đã có mặt đông đủ , tui không khỏi ngại ngùng khi lại tiếp tục đến trễ lần thứ bao nhiêu rồi....!
-Duy , sao hôm nay em lại đến trẽ nữa......giọng cô chủ nhiệm có vẻ không hài lòng vì chuyên cần của tui , vì mỗi lần như vậy là lớp lại bị trừ điểm thi đua...
-dạ....thưa cô...em......tui lại ngập ngừng , ấp úng như không còn một lý do nào có thể thay thế vô , chắc có lẽ đối với tui , việc học hành như chẳng còn gì là hứng thú.
-thôi ,em vào chỗ đi , lần sau mà còn tái diễn cô sẽ mời mẹ em lên đấy !
-dạ , thưa cô , em sẽ không vi phạm nữa đâu... lủi thủi bước vào chỗ ngồi , tui như không biết có thể thực hiện lời hứa của mình với cô giáo hay không , hay đó chỉ là một cái lớp che đậy cho qua chuyện , rồi biết đâu ngày mai tui sẽ lại tiếp tục vi phạm hay có thể sẽ nghỉ ở nhà
-Duy nè ! dạo này yến thấy Duy sao đó , bộ Duy bệnh hã ?
-hi`, không có đâu Yến , Duy chỉ hơi bực bội trong người thôi mà
-bực bội à , hay chiều nay mình đi chơi đi ha
-thôi ,Duy không đi đâu , Yến đi đi
-trùi ui , Duy đi đi mà , ở nhà chán lắm......nhỏ cố níu kéo tui nhưng không hiểu sao tui cảm thấy bực mình
-đã nói không là không mà sao Yến lì quá zậy !....lúc này , tui quát vào mặt nhỏ thật lớn , nhỏ nhìn tui một cách lạ thường và dường như căm giận tui rất nhiều , trời ạ ! tui không biết sao lại nổi nóng với nhỏ như vậy , từ đó tới giờ có bao giờ những hành động thế này xảy ra đâu chứ , tui đúng là mất trí quá rồi.....
-ơ....Duy xin lỗi , Yến đừng giận Duy nha......nhỏ chẳng màn đến lời nói của tui nữa , chắc có lẽ nhỏ đã rất giận tui vì những lời nói thiếu suy nghĩ ấy và cứ thế suốt buổi học hai đứa chúng tôi như hai người xa lạ , chẳng ai nói đến ai , thật đau xót khi những hình ảnh vui vẻ trước ngày càng rời xa , những buổi học mà tui với nhỏ ăn vụn , những lúc mà hai đứa chỉ nhau làm bài và cả những buổi nói chuyện bị cô phát hiện nay đã đi đâu , tại sao càng ngày tui như càng thay đổi đến vậy chứ......dằn vặt trong tim mà không hề để ý đến mọi thứ xung quanh , ước mong thời gian có thể quay trở lại những ngày hồn nhiên thửơ trước......
Thế là một buổi học chán nản lại trôi qua , tui như choáng ngợp trước dòng xe qua lại , tui cố gắng trấn tĩnh để có thể về đến nhà an toàn , nhưng sao tui cứ như muốn lao vào dòng xe kia cho khỏi phải thấy mệt mỏi , uất ức trong lòng , nhưng mọi chuyện không thể dừng lại ở đây được , tui vẫn còn một lòng thù hận trong lòng chưa dứt , ngày nào không rút bỏ được nó chắc có lẽ tui sẽ vẫn mãi sống trong lo âu , phiền não.
Đến nhà , khi mở ra cánh cổng tui tình cờ thấy một phong bì trước cửa , hình như có ai đó đã gửi nó đến đây , thoáng nhìn tui cứ nghĩ đó là có người gửi cho má nên không tiện mở ra xem , tui quẳng nó lên bàn trong phòng khách và tiếp tục với công việc nhà , hôm nay khi nhìn qua nhà hắn thì tui thấy khóa cửa , không biết hắn đã đi đâu nhĩ , có lẽ hắn đã về thăm cha mẹ và em gái của mình , thôi thì tui không gặp hắn bữa nay vậy , với lại tui mệt mỏi và muốn ngũ một giấc thật đã vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay trong lớp cũng làm tui thấy đau đầu. Sau khi ăn nôm na bữa tối , đúng 8h tui thả mình trên chiếc giường kia và bắt đầu đi vào giấc ngũ mơ màng , hôm nay có lẽ là ngày tui ngũ sớm nhất mà không biết tại sao , đáng lẽ những lúc này là tui đang bận rộn với đống bài vở , nhưng giờ thì tui đã chán nản lắm rồi , tui chán mọi thứ trên thế gian này , chán cả bản thân mình , thui thì ngũ quách đi cho xong , mong sao giấc ngũ sẽ giữ lấy tui mãi mãi để xua tan đi những phiền muộn trong lòng.
-Buông tôi ra......."hấp !" tui chợt bật người dậy khi thấy hình ảnh tên khốn kia trên người , lúc này người tui mồ hôi nhễ nhại vì khiếp sợ , xung quanh vẫn là căn phòng thinh lặng tối tăm , không đèn , vậy ra đây chỉ là giấc mơ tui như vui mừng khi đó không phải sự thật , hôm nay có lẽ là một đêm yên ổn trong số những đêm hiếm hoi với tui , tên khốn ấy mấy bữa nay đã không đến chỉ trừ sáng nay chắc có lẽ nó sẽ đi lâu hơn......tui vẫn hi vọng như vậy .
-nhóc ơi........ơ , tiếng anh Phong đang gọi , không chần tui phóng nhanh xuống nhà và mở tung cánh cửa ra , để có thể sớm được thấy hắn ..... ánh sáng hi vọng trong tim tui....mà lúc này đã 11h đêm sao hắn lại gọi tui có chuyện gì , một sự tò mò đang hình thành.
-ũa , sao giờ này anh không ngũ đi mà lại ra đây , trời lạnh lắm đó !
-hi`, đáng lẽ anh định qua từ lúc 9h nhưng thấy nhà im lìm quá anh sợ không có ai ở nhà
-à ra thế ,mà sao anh biết em đang trong nhà vậy.
-thì hồi sáng anh thấy có một phong thư trước nhà nhưng mà giờ không thấy nữa thì chắc nhóc lấy vô rồi , với lại giờ này mà nhóc không ở nhà thì đi đâu chứ
-ùa , anh cũng suy đoán hay ghê nha....lúc này nhìn hắn thấy hớn hỡ , và cầm trên tay là cái hộp gì đó màu Hồng với cả bó hoa tươi thoang thoảng mùi hương.
-nhóc cho anh vô nhà được không , anh có quà cho nhóc nè
-ờ quên , em xin lỗi ..... nhanh tay tui đẩy hắn vào nhà để tránh cái sương lạnh đang xuống dần và muốn cả hai đứa có một sự riêng tư khỏi con mắt người ngoài. Xong , hắn đặt chiếc hộp lên bàn và mở ra , ồ một ổ bánh kem thật dễ thương với hàng chữ , " dành cho anh và nhóc " uốn luợn thật tuyệt , tui như bất ngờ trước việc làm ấy và cảm thấy xúc động thật nhìu trong trái tim.
-hihi....đẹp quá à , mà hôm nay là ngày gì vậy , đâu phải sinh nhật anh hay em đâu ?
-trời nhóc không biết hôm nay là ngày gì sao ?
-hôm nay ư ?
-là ngày valentine mà nhóc , nhóc quên thiệt sao ?....hắn nhìn tui và nói một cách hí hững
-hã , valentine , lễ tình nhân.........lúc này tui dường như bị sóc , sóc vì cái đầu túng quẫn của tui , sao mà cái gì tui cũng không nhớ hết vậy , ngay cả valentine tui cũng chẳng để ý là sao ?
-ờ...ờ...em...đâu có quên chỉ tại thử anh thôi.....lúc này , tui nói dối với hắn mà trong lòng thấy bức xúc lắm , cảm ơn anh đã nhắc cho em về ngày hôm nay ! hắn chợt lấy tay tui và níu tui lại gần bên chiếc bánh đó. Bất chợt :
" cụp....." mọi thứ xung quanh tối đen như mực , anh đèn sao chợt đứt quãng mang đến cái bóng đê lạnh lẽo này , cả khu phố như đã ngắt điện , một không gian im lìm quanh đây làm tui thấy hồi hộp.Và cũng chính lúc đó một ánh lửa hiện lên , một ánh lửa hài hòa , nhẹ nhàng trên cây nến kia đã làm tim tui như ấm lại , khuôn mặt hắn dần hiện ra lập lòa trong tối , nét hiền hòa ấy làm tui như xao xuyến trong lòng , hắn nhìn tui mỉm cười.
-anh không ngờ , vào lúc này điện lại bất chợt ngắt , có lẽ như muốn không ai thấy hai đứa mình và cũng có lẽ may mắn cho anh đêm nay ,...... hai đứa nhìn nhau qua ánh nến nhấp nhố , mạnh mẽ của tình yêu chúng tôi , tay trong tay thật ấm cúng , tui vừa vui và bỡ ngỡ trước hoàn cảnh này , hắn làm cho tui hạnh phúc một cách bất ngờ quá , cũng không biết có gì để diễn tả tâm trạng của tui lúc này.
-anh làm em vui lắm , cảm ơn anh nhé !... hắn xoa đầu tui trong niềm vui và tình thương yêu vô vàn
-nhà nhóc có ly rượu không ,có thể cho anh muợn hai ly nhé !
-hỡ , có nhưng ở sau nhà , để em đi lấy cho , bộ anh uống rượu sao mà lấy ly...chậm rãi hắn mở lời nói thỏ thẻ bên tai tui.
-nhóc à , hôm nay nhóc sẽ uống với anh một ly nhé , rượu chỉ nhẹ thôi , anh muốn anh và nhóc sẽ cùng nhau ước nguyện trong đêm hôm nay ,có được không ?......nghe lời anh nói , mà như đó là một món quà từ ttrên trời rơi xuống cho tui ,được ước nguyện bên người mình yêu là một hạnh phúc mà có lẽ không phải đôi tình nhân nào cũng có cơ hôi , dù chỉ một lần , anh như làm tâm hồn tui bừng sáng khi đã tình cờ thêu dệt nên những mảng "màu hồng" trong tâm hồn tui.
-ừ , em sẽ uống với anh một ly , nhưng chỉ một thôi đó ...... hắn đã để một chai sâm - banh lên bàn từ lúc nãy mà tui đã không để ý , có lẽ đây là lần đầu tiên tui uống rượu với hắn ,và lúc này tui thấy mình như lớn hẳn lên , không còn nhỏ bé như lúc trước nữa !
Chậm rãi trong đêm , tui xuống nhà dưới để lấy ly, vì đêm tối ,nên có lẽ việc tìm kiếm cũng kho khăn , lần hồi mãi tui cũng đã kiếm được , chắc là hắn cũng đã chờ lâu lắm rồi , không chần chừ tui lần theo ánh nến lập lòe để xác định hướng đi , khi lên đến thấy hắn ngồi im với những mảnh giấy trên tay tui như tưỡng hắn đã chờ đợi bằng việc xé từng miếng giây cho qua thời gian , hớn hở đến bên hắn và đưa món đồ mà hắn yêu cầu
-anh nè , em kíêm ra rồi đó , anh có cần gì nữa không ,hã anh.....
-anh ơi , sao vậy.......thấy hắn im lìm cuối đầu không một tiếng trả lời tui như nghĩ mình còn thiếu cái gì đó.
-ờ , đúng rồi hay anh thix uống lạnh àh , để em đi lấy đá nha.......tui quay lưng ngay để đi lấy thứ mà tui nghĩ là còn thiếu sót , để cho hắn vui lòng và làm cho đêm nay thật hoàn hảo
-nhóc đứng lại đi , anh không cần gì hết , nhóc hãy xem đi ,đây là cái gì chứ ?.........khi nghe hắn bắt giọng một cách lạnh nhạt tui liền xoay người lại và ngay lúc đó , đập ngay vào mắt là một xấp giấy mà hắn đã ném vào mặt tui , những tấm giấy tung ra và rơi xuống nền nhà , từng mảnh trắng rồi đen.....những bức ảnh ấy chắc có lẽ xuất phát từ cái phong bì bí ẩn kia
" beng..g.g.g.g.g.g.g.g..g.g " tui như hoảng sợ và mất bình tĩnh khi một trong những tấm giấy đó là những bức ảnh đã ghi lại những lúc tên khốn ấy làm nhục tui , hai chiếc ly thủy tinh như tan vỡ và đâm nát trái tim khi lúc này những tấm hình đó lại xuất hiện một cách trắng trợn , đôi mắt tui mở to hốt hoảng nhìn chúng và nhìn hắn , lúc này ánh mắt rực lửa của hắn như đốt thẳng vào tui , tui thấp thỏm lo sợ cái ánh mắt ấy trong từng suy nghĩ và chính lúc này nó đã xảy ra...... -anh Phong.....em.....
-Nhóc nói đi , đó là cái gì hã , sao nhóc lại lừa dối anh chứ , nhóc có biết là anh thương nhóc nhiều lắm không mà nhóc lại lợi dụng nó như vậy !......những lời hắn nói ra lúc này như từng nhát dao chém mạnh trong tim tui , hắn nói ra trong khi chưa hề nghe tui giãi thích một câu như vậy có phải là quá đang không chứ ?
-nhóc ....độc ác lắm !.....hắn đã luyến rơi những giọt nước mắt trên mi trước một sự thật nghiệt ngã đó.....không được , tui không thể để như vậy , việc này tui không có lỗi mà , lỗi đâu phải do tôi , chính tên khốn kia , chính nó , CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ TUI !
-anh Phong , xin hãy nghe em nói , em xin anh đó.....hãy nghe em nói một lần thôi......tui đã quỳ xuống trên đống thủy tinh kia , van xin anh trong tuyệt vọng và lòng căm thù , quỳ trước mặt hắn mà tui như thấy mình thật có lỗi vì đã lừa dối hắn trong hai tháng qua......
-nhóc làm gì vậy , coi chừng thủy tinh đâm vào chân.........hắn nhanh chóng giữ lấy người tui đã vô tình cho tui cảm nhận một sự quan tâm vô bờ từ hắn dành cho tui dù trong những lúc xót xa những trái ngang......mặc cho hắn níu kéo nhưng tui vẫn quỳ và chịu lấy những mãnh thủy tinh kia ghim vào đầu gối nhói buốt -nhóc đừng quỳ nữa , có gì thì đứng lên đi , đừng hành hạ mình như vậy mà !
-anh Phong ơi , chắc có lẽ em đã không còn trong sáng từ cái ngày hạnh phúc hai tháng trước , em đã bị một tên khốn nạn làm nhục , em biết nếu lừa dối anh , anh sẽ căm ghét em rất nhìu , rất nhìu nhưng em thật sự không muốn rời xa anh từng giây ,từng phút ,và những tấm ảnh kia là những lúc em phải nhịn nhục để đánh đổi sự yên lành cho anh và em , em không muốn anh lại gặp nguy hiểm như ngày nào, em sợ nếu một lần nữa anh sẽ mãi mãi ra đi , với em chỉ một lần anh hi sinh đã là đủ lắm rồi ,...h..i..x...x...x..x...có làm như vậy thì hai đứa mình mới có thể bên nhau lâu hơn phãi không ?
-nhóc đừng nói nữa , anh xin nhóc hãy im đi........lúc này , hắn ôm sát tui vào lòng trong nứơc mắt bên cái ánh sáng lập lòe kia có lẽ đã làm quanh đây như vắng lặng.....
-đồ ngốc , tại sao nhóc lại như thế chứ ?,tại sao nhóc không nói cho anh nghe ?, tại sao lại phải chịu đựng một mình như vậy ?...... những câu hỏi dồn dập như càng tô đậm cái sai lầm từ tui , chắc có lẽ những cái suy nghĩ con nít đã tự đưa tui vào hoàn cảnh thế này.
-em....xin lỗi.....em sợ......khi nói ra....anh sẽ ghét em.....h..ix...x..x...x
-trời ơi ! nhóc làm anh đau lắm nhóc có bíêt không , nhóc dại dột lắm ,
- tại sao chứ , tại sao anh lại không thể bảo vệ cho nhóc ,sao anh lại vô dụng thế kia ? mày vô dụng quá Phong ơi .....hắn càng khóc nhìêu hơn tui lúc này , làm tui xót xa và nhục nhã lắm , giờ đây hắn lại tự trách bản thân như vậy có phải tui đã liên lụy cho hắn rồi không !
-anh Phong ,lỗi là do em mà , anh không có lỗi đâu, bây giờ em dường như đã mất tất cả rồi , và em biết đến một ngày anh cũng sẽ biết chuyện này nên em đã sẵn sàng để nghe anh mắng chửi , bây giờ anh hãy la mắng em đi , em như một thằng hư hỏng không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho.
Admin Thượng Úy
Tổng số bài gửi : 78 Join date : 29/07/2011
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:40 pm
lúc này , tui không biết phải làm gì được nữa , mọi chuyện hắn cũng đã biết và những gì cần nói thì tui cũng nói ra bằng cả trái tim mình , nhưng khi được trong vòng tay của hắn lúc này tui như cảm thấy tội lỗi biết bao.
-Nhóc , hãy đi theo anh , anh sẽ đưa tên khốn đó ra tòa.......lời nói rực lửa chợt vang lên bên tai , như thức tỉnh tui trong cơn mơ màng.
-Không , không được đâu anh Phong , em không muốn ra tòa , xin anh đừng làm như vậy ! ....hắn nắm chặt hai vai tui như muốn tui hãy đối mặt với sự thật
-tại sao nhóc lại sợ nó chứ , mọi người sẽ bảo vệ nhóc mà !
-h..i..x...x...x..x đừng mà anh , em xin anh đó , nếu làm như vậy chắc em sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người đâu , rồi họ sẽ nhìn em với con mắt như thế nào , một đứa biến thái hay là gì hã anh ? ........ lúc này , hắn nhìn tui với một ánh mắt thật buồn và lưu luyến , lấy nhẹ bàn tay vén đi những giọt nước mắt trên môi , hắn áp sát đôi bàn tay lạnh lẽo của tui vào lòng hắn ,nơi cất giữ một trái tim.
-Nhóc ơi ,anh xin lỗi , anh đã không hiểu được cho hoàn cảnh của nhóc lúc này , chắc anh đã quá ngu muội khi suy nghĩ như hãy , xin nhóc tha lỗi cho anh.......khi nghe những lời nói ấy tui càng xúc động và những hàng nước mắt cứ tuôn trào nhiều hơn , có lẽ đã bao lần tui ôm hắn mà khóc và có lẽ bao lần đócũng chính là những trở ngại trên con đường tình yêu của hai đứa tôi và đến khi đã thật mãn nguyện khi cùng anh vượt qua chúng , nhưng sao lần này lại khó khăn đến thế kia , khó đến nỗi tui có thể sẽ gục ngã nếu không có anh bên cạnh , khó đến nỗi tui cảm thấy một cảm giác chia xa sắp đến một cách chập chờn có thể ập đến bất cứ lúc nào.
-Nhóc hãy khóc đi , hãy dựa vào vai anh mà rút hết nỗi buồn , giá như nước mắt của anh và nhóc có thể xóa sạch những qúa khư đau buồn kia thì hay biết bao , và có lẽ ông trời muốn cả hai đứa mình hải chịu cực khổ ,đau đớn nếu vậy thì anh đây sẽ làm tấm thảm mềm mại để cho nhóc bước đi trên con đường chông gai kia , anh sẽ cùng nhóc chịu đựng những trái ngang mà nhóc gặp phải , nếu có đau đớn thì cả hai đứa cùng bên nhau và nếu có niềm vui thì anh sẽ dành trọn cho nhóc !
-anh ... có còn thương em không , khi bây giờ em đã không còn......hắn lấy tay che lên bờ môi của tui.....
-nhóc hãy nghe anh nói , với anh nhóc mãi là trong sáng và đáng yêu , anh thương nhóc không chỉ vì cái ham muốn bản thân mà anh thương nhóc bởi cả con tim này , với anh tâm hồn của nhóc là cái trong sáng nhất mà anh có được , thì anh xin nhóc đừng nói ra những lời chia xa , nhóc sẽ mãi là của anh mà thôi , không ai có thể đem nhóc ra khỏi trái tim này , nhóc có hiểu không........lấm lem nước mắt , tui khẽ gật đầu trong niềm thương yêu vô vàng , vậy là hắn không ghét bỏ tui , bây giờ tui mới nhận ra cái giá trị của tâm hồn mà tui có được , có lẽ tên khốn đó đã chiếm lấy thân xác tui nhưng mãi mãi , không bao giờ tên khốn đó có thể chiếm lấy tâm hồn này , bởi vì .........nó đã thuộc về một người khác !
-em cảm ơn đã hiểu cho em , anh đừng khóc nữa nhé , em sẽ cố gắng sống cho thật tốt và sau này mỗi tối em có thể ở bên anh được không , em không muốn mỗi đêm lại gặp tên khốn ấy trong nỗi lo sợ cứ bao phủ tâm trí này , có được không anh ?
-Nhóc khờ quá đi , nhóc không nói anh cũng sẽ không cho nhóc ở lại nơi đây , bây giờ khi anh đã biết rồi thì dù có chết anh cũng sẽ bảo vệ cho nhóc mà !...... lúc này cây nến hồng đã tàn hơn nữa , nhưng cái ánh lửa lậo lòe vẫn soi sáng căn phòng này như tích tụ bao niềm hạnh phúc quanh đây , rồi hắn lần hồi nhặt lại những búc ảnh ghê tởm kia , dưới ngọn lửa sáng rực , chúng tan dần thành những tro tàn rồi bay ra khỏi sân , nhìn chúng tui như cảm thấy quá khứ đã cháy rụi và tan biến theo gió mây , nhưng sao vẫn chưa yên ổn trong lòng vì chắc hẳn những tàn dư đau buồn vẫn còn lảng vảng quanh đây.
-anh ơi , mình ăn bánh đi , nếu không nó sẽ chảy ra đó !
-ùhm , ăn bánh đi nào.......hắn và tui cùng nhau cắt bánh cùng lời nguyện ước bên nhau mãi mãi , với ly rượu nồng nàn men say làm cho đêm nay như một khoản khắc lạ thường , từ vui đến buồn từ buồn đến đau khổ và từ đau khổ đến niềm tin và rồi trở lại một niềm vui nhỏ nhoi.
-anh cho em ăn cái trái tim này đi !
-hi`, nhóc dành của anh đó àh
-ừ , em thích nó à , nhìn nó dễ thương
-nhưng anh cũng muốn cái trái tim đó lắm , nhóc ăn rồi vậy còn trái tim của anh đâu ?
-hỡ , ở đâu nhĩ , vậy thì anh với em chia đôi đi , mỗi người một nữa ghép lại sẽ thành một thôi mà.
-nhóc sẽ làm một nữa đó của anh chứ ?...câu hỏi này của hắn có vẻ mang đến cho tui nhiều suy nghĩ , đó có phải là một câu nói đùa hay là một câu nói chứa nhiều hàm ý yêu thương ?
-em...em....tui không biết sao không nói nên lời , hay có lẽ chỉ vì hai từ " ngại ngùng " nhưng tui rất muốn nói với hắn là "có ... em rất muốn" và sau đó tui lặng lẽ dựa vào vai hắn để đi vào giấc ngũ đêm nay một cách nhẹ nhàng và không lo lắng.
..................
Rồi một tuần đã trôi qua , khi hằng đêm tui được ở bên hắn ,cái cảm giác sợ sệt như giảm đi được phần nào , và một điều đặc biệt cũng đã đồng thời xảy ra , từ ngày hôm ấy tên khốn kia cũng chẳng còn xuất hiện trở lại , tui cảm thấy một điều lạ lẫm , nó đã quên tui rồi sao hay là nó đi tìm đến một nạn nhân khác ,và tui cũng lo sợ là những tấm ảnh khác có thể sẽ tung ra ngoài , liệu nó có làm như vậy không , ........Lúc này , đứng dưới cái ánh nắng sáng buổi sớm tui như cảm nhận được một chút niềm vui , đã hai tháng trôi qua tui đã không đùa giỡn với chúng , từng giọt nắng lung linh trên lá , óng ánh những giọt sương mai làm cho tâm hồn tui như thanh thản thật nhiều , gần đó là chú cún con lăng xăng một cách dễ thương và mũm mĩm :
- pé lu này sao mà tao thấy mày mập ra mà chẳng lớn chút nào hết zậy ..... nó từ từ quấn quýt lấy chân tui , vuốt ve từng hàng trên nó làm tui nhớ lại hồi nhỏ của mình. -tao thấy số của mày còn sướng hơn tao nữa đó lu à !
-Nhóc đang nói gì thế , sao không ngũ mà thức dậy sớm làm gì ?....bất chợt giọng hắn cất lên từ sau cánh cửa làm tui hết hồn , giống như là bắt quả tang vậy.....hi`
-ũa ,anh đó hã , tại em dậy đúng giờ quen rồi mà , nên ra vườn tưới cây với lại chơi với con lu cho đỡ buồn.
-nhóc à , dạo này anh Khoa của nhóc có xuất hiện nữa không ?
-hi` ..... dạ anh ấy không xuất hiện nữa anh à , em cũng không quan tâm làm gì nữa , em không có còn xem trọng ảnh nữa nên anh cũng đừng có nhắc con người đó nữa ,........tuy nói như vậy , nhưng lòng căm hận trong lòng tui vẫn còn tồn tại một cách mãnh liệt , ngày nào tên khốn đó còn lãng đãng ngoài kia thì tui không bao giờ bỏ cuộc , lớn lên tui sẽ.......
Chợt lúc đó , nhìn qua nhà tui thình lình thấy má về với một tâm trạng bối rối và vội vàng , có lúc nào má về vào ngày hôm nay đâu và lại còn sáng sớm nữa chứ , có chuyện gì rồi đây , không khỏi lo lắng cho má tui chạy vụt ngay về nhà
-anh Phong em về nhà chút xíu nha.......
khi bước vô đến cửa má thấy tui , lúc này tui sợ má sẽ hỏi rằng tui đi đâu và làm gì sáng sớm nhưng không , má như phớt lờ đi sự có mặt của tui lúc ấy chỉ luýnh quýnh lấy chạy vào phòng lấy một số đồ...
-má ơi ,có chuyện gì vậy ! ... lúc này nhìn mắt má rưng rưng như có điều gì đó đã đánh động thật vào cảm xúc của má , má nói trong ấm ức
-dì của con đang hấp hối , giờ má phải vô viện với dì
-sao , dì bị chuyện gì vậy má , sao con không biết
-thì cũng tại cái thằng Khoa bất hiếu , cứ tưỡng nó ngoan ngoãn trở lại , mà ai ngờ mấy bữa trước nó đua xe rồi đụng ngay dì của con trong đêm tối, đang đi kiếm nó ở từng quán bar.
-trời ạ , vậy bây giờ dì thế nào hã má !
-thì nghe nói...nặng lắm...... chắc dì con không qua khỏi.....h..i..x..h..i..x...x
-vậy anh Khoa bây giờ ở đâu ?
-Nó ở trong đó từ cái bữa đưa dì vào , rồi má cũng chẳng thèm nói với nó nữa , giờ la mắng nó ,chửi nó thì có được gì , cái thằng thiệt tình , quá lắm mà ! .... lúc này nhìn má nói trong tứt giận , làm tui như cảm thấy căm thù tên khốn đó hơn , nó không đáng sống trên đời này nữa.
-Đi , con chuẩn bị đồ phụ má rồi đi vô đó.......
-vô đó hã má ....nhưng.......lúc này tui ấp úng lạ lùng , nếu tui vào đó tui sẽ thấy lại tên khốn đó , liệu tui có chiu nổi cú sốc một lần nữa hay không ?
-sao vậy , dì con sắp đi rồi , con vô gặp dì đi........" sắp đi " cái từ ấy làm tui như thức tỉnh trước sự thật phủ phàng này , vậy cái tội lỗi mà nó gây ra lúc này lại còn nặng nề hơn cái việc làm mà hắn đã gây ra cho tui
-dạ ,để con đi với má.....tui đồng ý , là vì tui thương dì , thương má , và vào lúc này nếu tui không vào thì có lẽ tui sẽ như có lỗi với dì thật nhiều , nhớ ngày nào lúc nhỏ dì cũng thương yêu tui như con mình và nâng niu cho tui như người mẹ thứ hai , bây giờ khi đã đến nước này thì tui phải làm theo con tim mình mách bảo thôi không được để nỗi sợ hãi lấn áp.
Phóng nhanh trên con đường dài , cuối cùng tui và mà cũng đã đến nơi , chạy thật nhanh đến chỗ dì thì thấy từ xa là bóng dáng tên khốn kia với hình ảnh một người yếu ớt trên giường bệnh , nhìn thấy nó tui chỉ muốn chửi vào cái mặt ấy thật nhìu , và khi đến gần hình ảnh của một người gầy gò , mảnh mai đang thốt lên từng tiếng trên giường bệnh , với mái tóc xỏa dài trên gối đã bạc hơn một nữa , còn nó thì ngồi cúi mặt với hàng lệ trên má , nhưng sao với tui những giọt lệ ấy như không một chút giá trị là do trái tim tui quá lạnh lẽo hay là vì nó không xứng đáng để tui phải thưởng và động lòng
-em....đến....đo.....hã....giọng gì thều thào như kiệt sức toàn bộ , lúc này ba người chúng tôi quýnh quán lắm , muốn dì nghỉ ngơi nhưng sao dì càng nói nhiều hơn , hay những lời nói này sẽ chính là những lời nói cuối cùng mà tui có thể được nghe dì nói.
-chị , đừng có nói nữa , chị nằm nghỉ đi...
dì mỉm cười bằng cả sức lực cuối cùng của bản thân :
-chị....xin....em.....hãy để......chị....nói, chị.....muốn....nhờ em một việc......
-ưhm` ,chị nói đi ,em nghe mà ..... má tui ghé sát tai vào để có thể nghe dì nói rõ hơn , chắc có lẽ lời nguyện ước của dì má sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.....
-chị...mà....đi....rồi....em ...có...thể..thay chị chăm sóc thằng khoa được không ?
-ừhm ,thì trước giờ em vẫn xem nó như con mình mà , chị đừng bận tâm nữa !
-uhm`.....vậy thì...chị yên tâm rồi....chỉ sợ không có ai lo cho nó..........h..ix...xx nghe dì nói mà tui không thể nào kiềm nén được dòng nước mắt , đến giờ phút này mà dì vẫn giữ một niềm thương yêu dành cho con vô bờ bến , tại sao vậy , phải chăng người mẹ nào cũng thương yêu con mình mặc dù nó có làm sai hay sao ?
-Khoa ....con lại..đây ....má nói cái này.........nghe dì gọi hắn chậm rãi đến gần và lấy tay bôi đi dòng nước mắt đầm đìa , có phải nó đang hối hận không , có phải nó đang cắn rứt lương tâm của mình lúc này nhưng mọi chuyện với nó đã là quá muộn để có thể thay đổi.
-con....phải...cố sống cho thật tốt nghe chưa....đừng có ham chơi nửa.....bây giờ..không có má....con phải tự ..chăm sóc...cho bản thân mình.....
-má ơi.....má đừng nói như vậy.....má phải sống....với con mà....h..i..x..x..x.......lúc này , nhìn nó khóc tui như có một cảm giác lạ thường , lần đầu tiên nhìn thấy những giọt nước mắt này trên rớt càng làm rung động trong tui hình ảnh mẹ và con.
Và sau đó , một không gian im lìm dần hiện lên , tiếng thở mạnh hấp hối của dì đã dần thay thế vào đó là sự im lặng đáng sợ , tiếng nức nở càng nhìu hơn , sao không ai nói gì hết vậy , dì ơi dì hãy nói đi ! , lúc này chỉ có khóc và khóc , có lẽ đây cũng là lần đầu tiên tui chứng kíên một người ra , một sự ra đi nhẹ nhàng trong niềm thương nhớ , đau xót gấp ngàn lần của chúng tôi , dì ra đi để thoát khỏi cái mệt mỏi của một đời người ,cuộc đời dì chỉ sống và dành cho con cái như vậy có phải là bất công quá không , dì cho đi mà chẳng nhận lại được gì sao ? nên đôi lúc nói ông trời không có mắt quả là không sai mà !
Buổi sáng hôm ấy , trời mưa rất to , một cơn mưa lạ thường giữa cái tháng hai này, cái tháng của tình yêu ,tháng dành cho mọi người trao nhau một niềm yêu thương trong lòng nhưng sao ở đây lại hiện hữu một niềm xa cách mãi mãi , thật buồn và tuyệt vọng biết bao ! tiếng khóc hòa vào tiếng mưa như đưa tiễn linh hồn dì đi lên bầu trời đen mịt kia ,và có lẽ xuyên qua đó là một thiên đường rực rỡ nắng mai và niềm vui , một nơi mà ở đó nỗi buồn không bao giờ hiện hữu.....và ngày hôm nay chắc sẽ là một ngày mà tui không thể quên được , vì nó đã làm tui nhận ra một điều rằng : đôi khi cái chết cũng sẽ giúp cho con người ta thoát khỏi mọi đau buồn , phiền muộn , đôi khi cái chết còn quý giá hơn cả sự sống....... mà nhiều người có lẽ vẫn còn sợ hãi nó......
............
Thế rồi cái ngày mà dì ra đi cũng thấp thoáng trôi qua thật nhanh ,cũng kể từ cái ngày buồn bã ấy , tui cũng không còn thấy anh Khoa hiện diện nữa , tui hỏi má thì má nói là ảnh đi làm ăn xa ở đâu đó , và lúc này khi nhớ lại ảnh , những hình ảnh khi đó cũng dần trở về theo nhưng sao tui như không còn cảm giác lo âu nữa , những lúc sơ hãi dường như biến mất mà thay vào đó là một niềm nghi vấn vô cùng , anh ấy đang làm gì và ở đâu ....thôi thì anh ấy đi rồi cũng tốt , tui cũng không muốn đối mặt với sự việc trước kia một lần nữa , và co thể lòng căm hận của tui lại trổi dậy khi thấy anh ấy thì sao ? thôi thì anh hãy cứ đi theo con đường của anh , tui đi con đường của tui nhưng tui sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu ,dù anh có chốn tránh nơi nào nữa thì anh vẫn còn nợ tui rất nhiều.........mong sao sự ra đi của dì sẽ làm cho anh thay đổi.....
Admin Thượng Úy
Địa Chỉ : Long An Tổng số bài gửi : 78 Birthday : 06/10/1994 Join date : 29/07/2011 Age : 30 Đến từ : Vườn Địa Đàn
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:40 pm
Bây giờ mọi thứ có vẽ đã ổn định hơn rồi , tui đi học đầy đủ và đúng giờ , má thì vẫn chăm lo cho ngoại chu đáo như ngày nào , còn hắn thì tinh thần đã trở lại như trước . Và hôm nay , một buổi sáng đẹp trời nữa lại đến , tui cùng hắn dạo trên con phố nhỏ , nhìn tụi nhóc vui đùa mà tui cũng muốn chạy ra chơi chung nhưng có lẽ cần phải tế nhị hơn một chút vì tui đã lớn hơn một tuổi rồi ..hi`...
-Nhóc ơi !
-sao ! anh kiu em hã ?.......lúc này chắc tại ham chơi ,nên cũng không nghe rõ lời hắn gọi nữa.
-uhm` ,anh kiu nhóc chứ kiu ai ?
-hi` ..... sao nè , có gì anh nói đi !
-ừ thì.....dạo này nhóc có còn nghĩ gì về chuyện đó không ?
-chuyện đó ...... là chuyện của anh khoa hã anh ?
-uhm` ..... nhóc có còn lo lắng không vậy !
-em thì.....cũng bình thường thui à , ảnh ấy bây giờ đi rồi thì chắc có lẽ em không sợ như trước nữa , em cũng còn quan tâm về anh ấy nữa , nhưng mà em cũng còn ghét anh ấy lắm !
-uhm`...vậy à.....?...hắn nói nhỏ ,với một giọng thẹn thùng ,có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó
-anh đang suy nghĩ gì vậy hã , chuyện đã qua rồi mà !
-anh đang nghĩ.......nếu như anh khoa của em trở về thì chuyện gì sẽ xảy ra đây em ?
-chuyện gì ......... tui im lặng một hồi lâu , cứ như vậy mà đi vì tui cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh Khoa trở về , nó như một cái gì đó đang ẩn nấp vậy , có thể nó sẽ lộ ra bất ngờ hoặc mãi mãi bị chôn vùi.
-thui ,anh đừng lo lắng quá , tới lúc đó em cũng đã lớn hơn , thì em cũng có thể tự bảo vệ bản thân mình mà , bây giờ thì có anh bên là em vui rồi ,hõng có lo lắng nữa đâu !
-cười lên cái coi nè !...lúc này tui chọc hắn cho vui , để hắn quên đi cái lo lắng trong lòng mà hãy vui vẻ với tui là được rồi....
-hi`.....mà nhóc nè , ngày mai nhóc đi chơi với anh nha !
-đi đâu nữa zạ , anh như zầy sao mà chở em đi
-hừm , ghét nhóc quá à ,anh chưa nói hết mà ,..... >.<
-hihi....em xin lỗi nha , giờ thì anh nói đi nè !
-ngày mai ,ba má anh đi chùa ,ba má kiu anh đi và rủ thêm bạn bè nữa !
-à , thế sao , vậy bạn anh có chịu đi hông
-anh đã mời rồi nhưng mà chỉ có Tuyết Nhi với Lan là đi được thôi ,còn mấy đứa khác bận hết trơn rồi , còn nhóc thì sao ngày mai đi với anh hén -đi hã ,có được không đó , ba má anh hõng cho thì sao !
-trùi ui , sao lại không chứ , ba má anh cũng quý nhóc lắm đó ....lúc này ,nghe hắn nói vậy tui cảm thấy vui lắm , và cảm thấy gần gũi với gia đình của hắn hơn.
-ừ , vậy để em coi đã , mà mấy giờ vậy anh ?
-chắc cỡ 5h hay hơn chút xíu , tốt nhất là đêm nay nhóc qua anh ngủ bên nhà anh luôn đi ,có gì thì sáng đi cho tiện , đem đồ đạc qua để sẵn lun.
-ờ ,vậy để lát em chuẩn bị .........
.........
Đúng 5h30 sáng hôm sau ,tui và hắn đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi hôm ấy , xe đã đến trước nhà , ba mẹ hắn và cả chị Lan và chị Tuyết Nhi cũng đã ở trên xe
-hi o , chào em
-hi ,chào chi Tuyết Nhi , chào chị Lan ..... mới sáng sớm mà ai cũng vui vẻ như thế này thì hay biết mấy ,trời tuy lạnh nhưng ai nấy đều nở cười ấm cúng trên môi
Xe bắt đầu khởi hành , lúc này , trên xe lạnh , mọi người ngồi san sát nhau , ba hắn thì ngồi sát mẹ hắn , chị Lan thì choàng tay với chị Tuyết Nhi , còn...tui thì nghiêng đầu lên vai hắn và hai bàn tay nắm chặt với nhau , ngồi ở hàng ghế gần cuối nên hai đứa tui có vẻ được tự nhiên hơn ........Xe càng chạy thì trời càng như sáng ra , ánh bình minh đã ló dạng , có lẽ một ngày mới tươi đẹp sắp bắt đầu .Trên con đường , những tia nắng đầu xuyên thẳng qua kiếng xe chạm đến mọi người trong này , một cảm giác ấm áp được hình thành ,.Như một sự yên ắn ,mọi người trong xe im lặng để ngắm nhìn một bình minh thật đẹp với cái nắng trong suốt qua màn sương dày buổi sớm mà màn đêm đã để lại.
Vì đi cũng khá xa nên tiện thể xe cũng ghé qua một nhà ăn để dùng bữa sáng , cái uể oải mệt nhọc như tan biến đi khi cái bụng no nê , đầy đủ sức ..hi`...Xe lại tiế p tục khởi hành , đúng 8h30 ,chúng tui đi trên con đường xa lộ vắng người , xe thì lao vù vù thật thix , gió mát thổi từ ngoài vô lồng lộng, ở cái nơi thành phố sầm uất thì thật hiếm có những khoảnh khắc như lúc này , nên tận hưỡng được bao nhiu thì cứ mà tận hưỡng cho thỏa thích , và rồi vận tốc giảm dần khi gần đến một nơi , nhìn qua cửa kính tui gần như thấy mái chùa ló dạng , ngôi chùa cũng khá rộng lớn với cấu trúc và họa tíêt tinh xảo trên các hoa văn..... Xe dừng hẳn , mọi người từ từ bước xuống , thở dài mệt mỏi , còn hắn thì phải được đỡ lên chiếc xe lăn , nhìn hắn có vẻ khó chịu , xung quanh cũng có những người đi chùa nhưng không nhìu , không đông đúc , chắc có lẽ ngày hôm nay chỉ là một ngày bình thường , không phải rằm hay lễ gì đặc biệt ..... nên như vậy cái lối đi vào trong cũng rộng rãi , thông thoáng hẳn , tui đẩy hắn còn hai chị thì cầm trái cây và đồ cúng kiến , vừa bước vào cổng một không gian khác hẳn , tiếng ồn ào như được cách ly , thay vào đó là sự thanh tịnh ...B.o.o.ng.g.g.g.gg..g ..b.o.o.ng.g.g.g.g.g..gg.....tiếng chuông thanh từ trong vang ra như khẽ xoa dịu mọi thứ , ngay cả những bực bội trong lòng cũng được xua tan , bước hết con đường đá dài là một khoản sân rộng với bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát lặng lẽ , bí ẩn một linh hồn........chúng tôi vào trong và được tiếp chuyện với một vị sư của ngôi chùa này , giọng nói của người ấm áp , hiền hậu , như tạo cho tui một cảm giác gần gũi lạ thuờng ......
-nhóc nè !..hắn khẽ gọi tui trong nhỏ nhẹ
-hỡ , có chuyện gì vậy anh ?
-mình đi dạo xung quanh đây , ở đây ba mẹ anh nói chuyện lâu lắm.....
-nhưng mà.....lúc này , tui chỉ sợ nếu đi ra thì bất lịch sự quá , người ta đang nói chuyện mà
chợt giọng của bác trai vang lên :
- mấy đứa có đi đâu thì đi đi , lát quay lại cũng được
-dạ , con đi ra ngoài xíu nha ba
-thưa bác con đi ...... tui đẩy hắn ra ngoài sân trong trật tự , chị Lan và chị Tuyết Nhi thì cần đi tolet rồi , không biết tui dẫn hắn đi đâu đây.
-nhóc , ra kia coi cái gì vậy , hình như là bói toán đó .
-hihi, anh cũng thích coi bói nữa hã , thôi đi anh , nghe bậy nghe bạ không àh ,sao mà tin nổi chứ !
-o` thì , coi thữ thôi mà , nhóc không thích thì thôi vậy
-duoc òi , anh thix coi thì em cho coi lun..........tui đưa hắn tới chỗ ông thầy bói trước cổng , ngồi trên chiếc chiếu đỏ với mấy cuốn sách tử vi xung quanh
-hai cậu xem chỉ tay không ?......lời cụ nhẹ nhàng hỏi chúng tôi
-dạ ông xem dùm con coi có gì đặc biệt không ...... ? ...hắn liền đưa tay của mình cho cụ ấy ,xăm xoi và bấm tay qua lại một hồi cụ nói :
-số cậu sau này sung sướng , có nhiều công danh , và ........
-và sao hã cụ , hắn tò mò hỏi trước vẻ ấp úng của cụ bói .
-cho tôi hỏi một câu nhé ?
-cụ hỏi đi !
-cậu có bạn gái không , ........ lúc này tui với hắn nhìn nhau , không bíêt phải trả lời cụ ấy thế nào , vì không để lộ mọi chuyện nên tui cố chối , dù sao thì đây cũng chỉ là bói thôi mà
-dạ ,bạn gái anh ấy trong kia kìa ,cụ nói tiếp đi .
-ờ , nếu vậy thì cũng được , vậy thì cậu cứ yên tâm lấy vợ nhé
-sao cụ nói vậy , con ko hiểu lắm.......trước lời nói ấy thì cả hai đứa tui đều tò mò.
-vì thường thì người đàn ông nào có vợ thì sẽ có một đường đi song song trên đây , còn cậu thì nó lại nằm ở dưới ....
-nếu vậy thì có sao không ?
-hi`...cậu cũng đã biết đó , số mạng là do ông trời định đoạt , cậu làm điều tốt sẽ khác còn nếu điều ác thì sẽ khác , tôi cũng không thể đoán chính xác cho cậu từng li từng tí , đó cũng là kinh nghiệm trong nghề bao năm qua của tôi thôi .......
-uhm` ,vậy con cảm ơn nha ...hắn lấy trong túi ra tờ hai muơi ngàn và nói biếu cho cụ , với vẻ mặt niềm nở ,tui hi vọng hắn cũng sẽ không tin hoàn toàn vào những lời cụ nói.
Lại rảo bước trong không gian ngôi chùa vắng vẻ , hai đứa tối đi theo hành lang , ngắm nhìn những bức tượng , những họa tiết trên ấy ,và từ từ không xung quanh không còn bóng ai nữa , ngoài thấp thoáng những vị sư khi qua lại dọn dẹp đồ lễ cúng .Lúc này ,hai đứa tôi chợt dừng lại trước cánh cửa của một căn phòng đơn sơ ,mộc mạc , bên trong cũng là một vị sư với chiếc áo màu xám đang đọc bài kinh phật dưới bức tượng Quan Thế Âm Diệu Thiện , lần hồi từng tràng hạt như tuông chảy theo bài kinh .......chợt...." bựt......" ...một âm thanh hỗn độn vang lên từ nền nhà , tràng hạt tuông ra một hồi từ chuỗi kia rơi xuống đất tỏa ra , văng tứ tung khắp nơi , hai đứa tui ngạc nhiên trước cảnh tượng này , vị sư trẻ tuổi ấy vẫn bình tĩnh ngồi yên nhẹ nhàng để những hạt còn xót lại lên bàn ...... và có một hạt ở gần nơi cửa , tui lặng lẽ nhặt lên và đưa cho nhà sư
-dạ ,thưa anh ......có một hạt.......vị sư ấy điềm nhiên quay sang.....và lúc này một khuôn mặt quen thuộc hiện về
-TRỜI Ơi ! AnH KhoA ......... "cạch.....cạch.....cạch....."....tràng hạt rơi ra khỏi tay tui lúc nào không biết ! ...... có lẽ tui quá bất ngờ trước sự việc này
-là em đó hã , em đi với ai lên đây thế ......giọng nói của anh bình thản , không một sự bất ngờ ,và không ngờ tui lại chạm mặt với anh ở đây, thật lạ và rất lạ , đứng trước tui như một anh Khoa khác hẳn lúc truớc , cái vẻ khó ưa , nham hiểm ngày nào lại được thay thế bằng vẻ hiền lành , thân thiện của một vị sư với phong cách giản dị , thực chất của một kẻ tu hành ,cả việc anh đã xuống tóc......nhưng đó có phải là giả dối hay chính anh đã thật sự thay đổi.....
-NHhóc có chuyện gì vậy ?...tiếng hắn từ sau hỏi lên .....
-dạ.......em.........tui sợ nếu nói ra anh khoa ở đây , hắn có thể sẽ nóng lên và không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa
-Phong đó àh ......chợt anh khoa bước ra khỏi cái che đây của tui trước mắt hắn , tự tin nói một lời chào trong khi......
-bạn là ...... -không nhận ra mình sao , mình là Khoa , đã gặp một hai lần rồi mà.......
-À , thì ra mày ........ đột nhiên lúc này anh Phong cũng như bị chặn đứng ngang cổ họng , không thể thốt nên lời , có phải vì đây là nơi trang nghiêm mà hắn không nói ra những lời thô tục , hay chính sự thay đổi lạ thường ở anh Khoa đã làm hắn như vậy , hình như không ai mà không xúc động trước sự việc như thế này.
-Hai người có thể nói chuyện với tôi một chút được không ?
-Nhóc mình đi thôi ...... giọng hắn nghe có vẻ bực mình , không muốn ở lại nơi đây , nhưng....thật sự tui muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy !
-Tôi xin hai người đó , có một việc tôi rất muốn nói , chỉ năm phút thôi cũng được , làm ơn đi !.......những lời nói như muốn van xin , có lẽ anh ấy muốn nói một chuyện nào đó quan trọng.
-anh Phong ơi , hay cho anh ấy năm phút thôi cũng được mà , mình cung chưa có về vội phải không ?
hắn im lặng một hồi , có vẻ trầm tư suy nghĩ :
-uhm` , nếu nhóc muốn thì anh sẽ cho hắn năm phút , nếu hắn có dám làm gì thì đừng trách anh.
-cảm ơn hai người nhé , hai người có thể ra sau vườn được không ?.......chúng tôi theo anh Khoa ra một bàn ghế đá đằng sau , một không gian nhỏ nhoi của thiên nhiên trong cái nơi rộng lớn này , có cả cây đào tiên với trái tròn trịa mà lúc nhõ tui cũng hay lấy nó làm banh để chơi......anh ấy đem ra một ấm trà nóng và một cái hộp gỗ ,nhỏ......
-phong , em uống nước đi ?
-có gì thì nói nhanh đi , tôi không có nhiều thời gian ...... hắn lại bực bội nữa rồi , có lẽ nếu cứ như vầy thì không tốt chút nào ..
-anh có gì thì nói đi ,em nghe nè......
-uhm` , lời đầu tiên anh muốn nói là lời xin lỗi với em, về những chuyện anh đã gây ra lúc trước.........anh biết , em rất căm thù , và ghét anh nhưng anh cũng biết là không thể chuộc lại những lỗi lầm đó , anh là một con người hư hỏng và xấu xa của cái xã hội này , anh cũng không biết vì sao anh lại gây nên những lỗi lầm như thế , và khi nghe thầy trong chùa giảng giải với anh thì anh cũng phần nào đỡ hơn , nhưng anh ân hận lắm em à ! và suốt cuộc đời này anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình .......
-bây giờ , cũng không thể xin em tha thứ nhưng xin em đừng xem anh như kẻ thù có được không , mẹ anh đã mất cũng vì anh , người mà anh thương yêu nhất đã ra đi rồi , anh không có còn ai thân thích ngoài dì và em , anh sợ bị bỏ rơi lắm ,anh cũng muốn mình có họ hàng ,ba con gần xa như bao người ......giờ này ở trong đây anh cũng sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân và có lẽ sẽ không bao giờ bước ra ngoài cái thế giới kia nữa ........
-vậy , anh không về nhà sao ...... lúc này tui cũng chỉ biết nghe va hiểu mà thôi , nỗi căm hờn không hiện lên mà thay vào đó là điều gì đó thương cảm.
-ừ thì , ngôi nhà của anh , mẹ em đang giữ hộ ,nếu có gì sau này cần đến thì mẹ em cứ định đoạt ,anh cũng không còn quan tâm nữa em à !
-đúng rồi , anh có cái này muốn đưa cho em , khi cầm nó em đừng hốt hoảng nhé.
-cái gì vậy anh.......đưa tui cái hộp gỗ đó ........ tui từ từ mở ra coi trong đó có gì , nó nhẹ và hơi rỗng
-ũa cái gì đây anh , sao toàn là phim chụp hình
-đó là.....là những tấm ảnh......mà anh đã chụp lại để......
-trời ạ ! nhiều thế này sao , vậy có ai biết không hã ?
-em bình tĩnh nghe anh nói , những thứ này ngoài anh với em và cả Phong thì không bao giờ có người thứ ba biết được.
-tại sao anh lại đưa em , anh không hủy nó đi !
-anh không muốn cầm đến nó một lần nữa , anh không muốn những xấu xa lại hiện về .......thế em hãy hủy nó giúp anh được không ?
-không được , lỗi lầm là do anh gây ra nếu anh không đối mặt với nó thì chắc rằng sau này anh sẽ day dứt mãi , em không cầm nó đâu không phải vì em sợ mà em muốn anh phải là người tự tay hũy nó .....
-nhưng.....anh......
-nếu không làm được thì anh cứ giữ lấy , em mong rằng anh đừng lấy nó ra để gây thêm tội lỗi một lần nữa .......nhìn anh Khoa im lặng nhìn chiếc hộp ,chắc có lẽ anh ấy đang dằn vặt rất nhiều , mong anh hãy can đảm đối diện với nó và đừng nhút nhát thế kia .
-Thôi ,em với anh Phong phải đi vô đây , anh có điều gì muốn nói nữa không ?.....thầm nghĩ :nếu càng day dưa chắc có lẽ sẽ không đi đến đâu ,thôi thì tình cờ gặp lại anh lần này ,thì chúng ta hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây là hơn cả , ghét anh tui vẫn ghét , nhưng bên cạnh đó thương cảm cho anh cũng còn hiện diên song song , hi vọng rằng anh ấy đừng để tui phải căm hận lần thứ hai.
-anh .....đã nói hết rồi , chỉ mong ...em hiểu cho anh mà thôi ... anh ấy nói với giọng như của một người đang cầu xin sự tha thứ , thấy anh như vậy tui cũng vui hơn phần nào , không phải tui vui vì được anh xin tha thứ mà tui vui vì anh như đã đổi khác , vậy là dì ở dưới suối vàng chắc sẽ rất vui. -anh Phong mình đi vô nha .
-uhm`...
-anh giữ sức khỏe nhé , có gì thì gọi phone cho em ở dưới , chào anh Khoa ........ quay lưng ra đi trong một sự khác lạ của một người , từ cái tội lỗi ,xấu xa nay đã được nhấn chìm , thôi thì nếu nơi đây giúp anh tốt hơn thì anh hãy cứ ở lại đây ,không cần phải bước ra cái thế giới hỗn độn kia một lần nữa !.....từ xa phía sau vang lên một tiếng gọi tha thiết :
-em yên tâm , anh sẽ làm , anh sẽ đối mặt với nó , cảm ơn hai người nhé !.......tui đã nghe , nghe rất rõ , nhưng chúng tôi vẫn đi như không hề biết gì ,vì tui muốn mọi chuyện sẽ chấm dứt sau lời nói này , mọi thứ không tốt hãy ra đi mãi mãi !
Admin Thượng Úy
Địa Chỉ : Long An Tổng số bài gửi : 78 Birthday : 06/10/1994 Join date : 29/07/2011 Age : 30 Đến từ : Vườn Địa Đàn
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:41 pm
Đến trưa , mọi người được sư thầy mời lại để dùng bữa cơm chay , và vì lâu lâu gia đình của hắn mới lên đây nên chắc cũng không ngại ngùng từ chối , xem như lấy chút lộc cho nhà .Bữa cơm tuy đơn giản nhưng chứa đựng nhiều niềm vui hơn cả , và đặc biệt có cả anh Khoa ngồi đối diện tui , các sư khá hòa nhã và niềm nở chứ không như vẻ lạnh nhạt bên ngoài. Lúc ấy , tui với anh Khoa không hề nói với nhau tiếng nào , cả hai xem như không hề quen biết và cả anh Phong cũng thế , hắn chỉ ăn và nói chuyện với tui chứ cũng không màn mở lời. Cũng không biết tại sao lại im như vậy , hay có lẽ qua chuyện lúc nãy không còn gì để nói với nhau ?
Rồi bữa ăn kết thúc với sự hài lòng của cả chủ và thực khách ,chúng tôi ngồi nghỉ ngơi một chút trước khi ra xe về trung tâm thành phố , ba mẹ hắn và chị Lan , chị Tuyết Nhi thì ngồi uống trà và ăn trái cây thư giãn còn tui và hắn thì không chịu ngồi yên , cứ đi vòng quanh trong chùa...hi`...bước đến trước Phật nghìn tay nghìn mắt đồ sộ nằm trong chánh điện .....hắn nói:
-nhóc quỳ xuống lạy phật đi
-lạy phật , nhưng từ đó tới giờ có biết lạy gì đâu !
-hi`.... thì cứ quỳ xuống đi ,anh chỉ cho, rồi mai mốt không có anh biết cách mà cầu nguyện.
-sao , không có anh......câu nói của hắn làm tui như tò mò , hắn nói vậy là có ý gì ,hắn định đi đâu nữa sao ?
-nào , nhóc đưa tay cho anh.......cứ như thế hắn chỉ cho tui cách lạy phật sao cho đúng chứ không lạy lung tung như mấy chú nhóc lên ba , nhưng tui vẫn muốn hỏi hắn về câu nói lúc nãy , mà sao hông dám hỏi , chỉ sợ rằng hắn nói là sẽ xa tui , thui thì không nên hỏi làm gì ,biết đâu lại đau buồn !
-nhóc cầu nguyện đi , cầu nguyện cho anh nha ...hihi
-cầu nguyện hã , để em nghĩ coi , mà anh cũng cầu nguyện luôn nhé , nhớ cầu cho em đẹp trai ,to con như anh nha ...hi`
-ờ , để anh cầu......
Tui khẽ nhắm mắt , tâm hồn thành khẩn van xin , "Thưa Phật , nếu mà người có thiệt trên đời , thì xin người hãy nghe lời thỉnh cầu của con , con chỉ xin người một điều ước là giúp cho anh Phong trở lại như xưa , giúp cho anh ấy có thể đi được như vậy những ước mơ và hoài bão của anh ấy có thể thực hiện thành công , con thì như thế này là đầy đủ rồi , cũng không cần gì thêm cho mình nữa chỉ muốn có anh bên cạnh mà thôi ,con cũng xin nguyện đánh đổi lợi ích,bản thân của mình để người giúp anh ấy ,và xin người hãy để một cánh tay để nâng đỡ hai đứa con , và một đôi mắt để nhìn và che chở hai đứa ,mặc dù con biết rất khó để thực hiện ước mơ này nhưng dù sao con vẫn hi vọng người hiển linh , phù hộ hai đứa con, cảm ơn người đã nghe lời thỉnh cầu này......."
Mở mắt ra trong chậm rãi , tui cũng không biết lời ước của tui có thành sự thật hay không nhưng dù đó cũng là một sự đỗng viên về tinh thần tin vào nó cũng không hai đến ai.
-nhóc cần xong òi hã , nhóc cầu gì thế ?
-hi` , bí mật nha , nói ra mất linh sao anh , mà anh cầu gì zạ
-trùi , mới nói là mất linh mà giờ hõi người ta lại , gian nha ....
-ũa ũa , em hỏi thui mà chứ có kiu anh trả lời đâu ,gian gì choy`
-thui anh chịu thua nhóc luôn ......tui đưa hắn ra dạo vườn vòng quanh cái hồ sen nhỏ mà cảm giác thật nhẹ nhõm ,anh nắng lấp lánh hồ nước phản chiếu ánh sáng lên thân cây ,một cách lung linh huyền ảo
-nhóc , dừng lại .....
-hã , sao vậy anh......đứng lại trước một bức tượng , hắn nhìn vào thật lâu
-anh muốn cầu nguyện một cái ,trước khi về
-trời , anh cầu chưa xong nữa sao
-không , anh muốn cầu nguyện Nguyệt Lão về chuyện tình cảm sau này của hai đứa mình
-Nguyệt lão là cái tượng này sao anh
-o` , đây là ông Nguyệt Lão , lúc nào cũng mặc bộ đồ đỏ tượng trưng cho sự cung hỷ và trên tay ổng lúc nào cũng mang theo sợi dây tơ hồng , kết nối nhân duyên -ồ , em có nghe nói mà giờ mới thấy đó nha ,thui anh ước đi , ước cho em với anh nhé !
-uhm` , để anh ước cho , nhóc nắm tay anh nhé.........tui nắm chặt tay hắn ,cả hai đứa nhìn về ông , những lời nguyệt ước trong chỉ có thể nói bằng con tim , không biết nguyệt lão có nối dây tơ hồng cho tui với hắn chưa , nếu có thì xin ông nối chặt vào nhé , đừng để nó buôn lỏng ,đừng để con phải xa hắn được không ông ? ,.....hắn khẽ rung tay tui sau giây phút thành tâm
-xong rồi , anh đã xin cho hai đứa mình sau này được bên nhau mãi mãi .
-ùa , anh xin vậy thì sau này phải bên em đó nha......
-Ê , hai anh em làm gì đó , đi về thôi nào ......Giọng chị Tuyết Nhi từ sau vang lên thúc giục , giờ này cũng hã hơn hai giờ chiều , cũng nên về nhà.
-dạ , em ra liền !
-đi nha anh Phong , ba má anh đợi đó
-uhm` , đi thôi nhóc , anh cũng buồn ngũ lắm rồi , lên xe ngũ cho xướng
-hihi.....ngũ nhìu như con heo đó nha
............
Hơn hai tiếng đồng hồ về tới nhà , tui với hắn trở lại ngôi nhà thân yêu của hai đứa , và mọi người ai cũng thấm mệt sau một ngày đi chơi xa .
-Dạ , thưa hai bác về
- bye bye hai chị nha , mai mốt qua đây chơi với em nhá
sau lời chào , xe lăn bánh ra đi khỏi con đường nhỏ , chậm rãi tui đưa hắn vô nhà và dọn dẹp hành trang.
-anh nè ,em đem cái này về nhà nha , lát em qua sau ...nhưng khi vừa xách balô lên thì hắn đã giữ tay tui lại
-anh có chuyện muốn nói với nhóc , nhóc ở lại chút được không.
-ờ , anh có chuyện gì à ,anh nói đi em nghe nè , đồ đạc để sau cũng được mờ....hắn nhìn xuống đất , một hồi lâu mà vẫn im lặng ,tui cũng không rõ sao nữa ,hắn kiu nói mà sao lại im đến vậy
-anh nè , anh nói đi , em nghe , sao anh im re vậy ?
-anh.....anh.......sắp phải....hắn nói ra một cách ấp úng , làm tui hết sức hồi hộp
-sao hã, anh sắp thế nào ,cứ nói đi mờ !
-anh sắp phải đi nước ngoài rồi !
-trời ! ....... khi nghe hắn nói như vậy tim tui như ngừng đập , cái từ đi nước ngoài làm tui thấy sợ hãi làm sao , nó sẽ làm tui cách xa hắn ,tui sẽ không được ở bên hắn nữa ,nhưng tui phải cố bình tĩnh trong lúc này....
-anh nè , anh giỡn đó hã , em không thích đâu nha , em đang mệt lắm á !
-không , anh nói thật đó , anh phải đi để ..... lúc này tui đã rưng tưng nước mắt , trời ơi , sao mà tui yếu đuối đến vậy chứ , sao cứ mỗi lúc như thế này , lại khóc là sao ! tui nhìn hắn mà không biết làm sao , hắn làm tui sốc lắm , và làm tui đau nữa
-nhóc đừng khóc mà , hãy nghe anh nói đã ...... hắn lấy tay vuốt gò má của tui và chấm nhẹ nước mắt .
-anh như vầy mà đi đâu chứ , đi rồi ai sẽ lo lắng cho anh.....
-uhm` , anh biết nhóc thương anh nhiều lắm , nhóc muốn chăm sóc cho anh và những thứ khác nữa ..... nhưng nhóc có biết rằng , mỗi lần để nhóc lo lắng cho anh là anh buồn lắm không ? anh thấy mình vô dụng lắm nhóc à....
-nhưng mà em không ngại mà.......
-xuỵt .....hãy để anh nói hết đã
-mỗi lần như vậy anh lại càng thương nhóc hơn nữa và anh cũng muốn chăm sóc cho nhóc ngược lại , và nếu muốn như vậy thì anh phải khỏi bệnh trước đã phải không ?
-em........
-vì vậy , nhóc mà thương anh nhìu thì hãy vui vẻ khi anh ra nước ngoài chữa bệnh nhé , khi nói ra anh biết nhóc sẽ buồn lắm và anh cũng buồn nữa nhưng anh không muốn mình cứ như thế này , anh muốn bảo vệ cho nhóc nhiều hơn nữa , vì chính sự việc vừa qua mà làm anh mới có ý chí như ngày hôm nay.....
-vậy anh sẽ đi thật sao.......
-uhm` ,anh sẽ đi nhưng anh hứa rằng anh sẽ trở về với nhóc mà .
-nhưng anh đi trong bao lâu ? có lâu không
-anh đi trong khoản ba hay bốn năm gì đó , khi anh hết bệnh sẽ trở về đây , và bên đó anh cũng sẽ đi song song với việc học , rồi sau này anh sẽ về đây đi làm kiếm tiền nuôi nhóc.....nghe hắn nói ,tui cũng thấm vui nhưng không khỏi hiện lên nỗi buồn trong lòng
-trời , đi gì mà lâu dữ vậy.
-đúng , lâu lắm phải không nhóc nên lúc này anh phải đi , chứ nếu không cái ngày mà anh với nhóc thật sự hạnh phúc có lẽ sẽ càng xa hơn.
-vậy chừng nào anh đi ?
-sáng ngày mốt anh sẽ đi
-hã , ngày mốt , cái gì mà sát quá vậy , biết bao nhiu việc phải lo , sao anh làm kịp....
-nhóc đừng lo mà , việc anh đi ba má anh đã định từ lúc đôi chân này không còn đi được nữa , nhưng vì muốn ở bên nhóc mà anh đã từ chối tất cả , cho đến bây giờ thì anh thấy thật sự cần phải đi , và cũng vì anh không dám nói với nhóc , sợ nhóc buồn mà anh mới để đến ngày hôm nay , nhóc đừng giận anh được không ? -giận anh , không có đâu , em không có giận đâu !..khi những lời giải thích của hắn nói lên ,tui mới thấy thật sự anh cũng nên đi , có lẽ việc xa anh lần này cũng sẽ là thữ thách để thực hiện lời nguyện ước của tui , tui muốn tốt cho hắn mà cứ giữ hắn bên mình cũng không phải là cách hay nhất phải không , mà ắc hẳn ngoài việc đi bên hắn cũng cần phải có sự vươn lên từ chính bản thân hắn mới có thể mang lại hạnh phúc cho cả hai đứa say này ,thầm nói trong tim : thôi thì anh hãy đi đi , hãy thực hiện những ước mơ mà anh muốn nhưng anh hứa phải về bên em , phải về nha anh !.Buồn lắm , lúc này tui buồn làm sao , biết hắn ra đi là việc nên làm nhưng sao vẫn muốn hắn đừng đi , hắn đi rồi tui phải biết ở lại với ai , tui sẽ không còn được cười giỡn , chọc gheo hắn nữa hay những lúc đi chơi ,sẽ rất trống vắng nếu không có hắn.
-nhóc nghĩ gì vậy , hay nhóc muốn anh sẽ không đi , vậy anh không đi nữa
-sao , không được đâu ,anh phải đi để chữa trị đôi chân này , anh đi lại được em sẽ vui hơn nữa
-anh không nên chỉ vì những suy nghĩ nhỏ nhoi của em mà từ bỏ ước mơ nhé !
-uhm` , anh nhớ rồi , anh sẽ ko từ bỏ ước mơ của anh , vì ước mơ đó chính là em mà !
-cảm ơn anh nhé.....thui bây giờ anh nên tắm rửa rồi nghĩ ngơi đi , em cũng thu xếp mấy thứ cho xong đã .
...............
vậy là qua hôm nay , ngày mai , rồi anh sẽ ra đi , tui chỉ còn một thời gian ngắn ngủi được ở bên hắn , biết phải làm gì đây.........Hôm sau , là ngày thứ hai , tui muốn ở nhà để bên hắn lắm nhưng vì đã hứa rằng sẽ không để tình cảm ảnh hưởng đến việc học hành nên tui phải đi đến trường trong buồn bã , nhớ thương mặc dù vẫn biết hắn còn ở nhà chờ tui , nếu nghỉ học chắc hắn sẽ la tui cho xem , thôi thì mong sao buổi học trôi qua mau để tui có thể về mau bên hắn.........
...............
"reng..g.gg..g..g.gg.g"...khi tiếng chuông báo giờ ra về , tui không chần chừ phóng xe nhanh về nhà , với tâm trạng nôn nao . Tới khi thấy anh đang đùa giỡn cùng con lu trước nhà trong một buổi chiều nhẹ nhõm, để chờ tui về , anh vẫn vui vẻ như ngày nào cái hình ảnh ấy như xoa dịu tim tui , nhưng hắn có biết là ngày hôm nay cảm xúc của tui cứ phập phồng thế nào không ,sợ khi về mà không thấy hắn chắc tui sẽ bậc khóc mất .
-hi ,nhóc học về đó hả ....
-ừ , mới học về chứ hông lẽ đi đâu
-nhóc vào nhà tắm rửa đi ,rồi qua anh ăn cơm nhá ! anh đã chuẩb bị xong rồi
-sao , ăn cơm ?
-uhm` , anh muốn tự tay nấu một bữa ăn cho nhóc trước khi anh đi .....nghe thế tui cảm động biết bao , tui phải nhanh lên thôi ,không thể để hắn chờ lâu được.
Admin Thượng Úy
Địa Chỉ : Long An Tổng số bài gửi : 78 Birthday : 06/10/1994 Join date : 29/07/2011 Age : 30 Đến từ : Vườn Địa Đàn
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Aug 23, 2011 12:41 pm
-Ồ , khi vừa bước vào thì thức ăn nóng hổi đã bày lên bàn
-anh ,đây có phải là .....?
-hi` , nhóc có nhớ không , những món này cũng chính là những món ăn đầu tiên mà anh nấu cho nhóc ăn đó
-hộc......hắn lại bốc miếng thức ăn bỏ vào miệng tui như cái ngày đầu , nhưng lần này tui không bỡ ngỡ mà thay vào đó cảm giác vui và ấm lòng , cái vị vẫn như ngày nào , có lẽ thời gian như trở lại với tui lúc đó ,nhớ đến mà thấy vui vui làm sao
- nhóc ăn đi ,không là anh ăn hết đó nha....hắn gắp cho tui từng miếng đồ ăn vào chén , những cái ngon nhất hắn đều dành cho tui , lúc này tui thấy thật hạnh phúc và muốn ôm hắn vào lòng nhiều lắm , để được cảm nhận nhiều hơn ! tui nhìn hắn sâu lắng , không bíêt vì sao tui lại muốn nhìn hắn thật nhiều , giống như tui muốn học thuộc lòng từ đường nét hình hài của hắn , thật lạ phải không ?
-nhóc ăn đi , sao ngồi im re vậy , đồ ăn không ngon à
-ơ , không không , ngon chứ ,anh nấu rất ngon
-cảm ơn anh nhiều nha.
-hi`...dù có dỡ nhóc cũng phải ăn để cho anh vui nhé , chứ không là anh bùn lắm đó !
"anh ơi ,anh có đau lòng không , sao mà lúc này em không thể nuốt nổi từng gắp thức ăn , đồ ăn rất ngon nhưng sao có gì đó đang ngăn chặn nó lại , em chỉ muốn khóc mà thôi , muốn được ôm anh khóc mà thôi , tại sao em không thể vui vẻ khi nhìn anh cười lúc này hã anh , hay chính cái cảm giác sắp phải xa anh đã làm nên thế này " ...cố gắng nuốt nhưng con tim như đau nhói , không dám nói với anh chỉ sợ anh lo lắng vì những cảm xúc nhỏ nhoi thế này.....
tối hôm ấy , sau bữa ăn cuối cùng mà anh dành cho ,tui và anh cùng nhau trước vườn ,bên cạnh cái hồ cá đã đầy lớp rêu xanh , con đường vắng lặng của một ngày tối thứ hai đầu tuần , làm cho không gian thêm buồn và buồn , ngồi bên hắn ngắm những vì sao trên trời mà lòng cảm thấy thật ấm cúng biết bao......
-nhóc à , khi anh đi rồi nhóc có nhớ anh không ?
-anh hỏi zay mà cũng hỏi hã , thấy ghét quá à , anh ở đây em còn nhớ , nói chi khi anh qua đó chắc em sẽ nhớ tới khóc luôn
-uhm` , nhóc cứ nhớ anh đi , hãy khóc khi nhớ anh nhé , anh chỉ sợ qua thời gian , nhóc sẽ quên anh......
-anh nè , anh nói nữa là em giận luôn đó ! ...tui choàng tay và nghiêng đầu trên vai hắn
-uhm` ,vậy anh không nói nữa , nhóc nhớ là không quên anh nha
-uhm` ,em không quên anh được đâu , anh đừng bận tâm nhé , anh vẫn còn phải chở em đi chơi , rồi chăm sóc cho nữa ,như vậy sao mà quên duoc hã .....
-hi`, còn anh chắc sẽ nhớ nhóc nhiều lắm , nhớ nhóc đến không ngũ được mất
-o` ,vậy anh cũng nhớ em vậy đi , nhớ là không được hú hí với nhóc nào ở bên ấy nghe chưa
-chà , chưa gì nhóc đã ghen đó sao .........lúc này tui như đỏ mặt khi hắn nói như vậy , tui ghen !
-hứ ,ai thèm ghen
-không ghen thì thôi vậy ,làm gì mà la anh dữ thế , nếu vậy anh sẽ ghen lại
-hihi......mệt anh quá nha chưa gì đã nói này nọ........chợt tui sực nhớ ra
-anh nè ,em về nhà lấy cái này nha , anh chờ chút xíu
phóng nhanh lên phòng ,lục lạo khắp nơi , đến khi tui bắt chiếc ghế cao đứng lên đầu tủ cao , thò tay mò mẫn.....
-à ,nó đây rồi , nhẹ nhàng tui đem xuống , một cái bình thủy tinh ,đó là cái bình mà tui đã xin má mua từ năm lớp 6 để đem về xếp vào đó những ngôi sao như thầm mong một ngày nào đó số sao ấy sẽ đổi lấy một điều ước , lúc nhỏ có lẽ tui thix tin vào những chuyện đâu không nhưng nếu nó có thực thì sao nhĩ ,phù.u...u.u. , hắc ..xì..i.i.i.ii.i. , lớp bụi trên bình làm tui như muốn ghẹt mũi , đem nó xuống dưới lau sạch lại, giờ nhìn lại mới nhớ hồi đó tui siêng đến mức nào ,tích trữ từ 4 năm qua mà số sao đã như gần đầy bình ,đến cuối năm lớp 9 thì quên khuấy nó đi vì lo thi tốt nghiệp ,tui cũng không biết trong đó là nhiu ngôi sao nữa nhưng tui muốn tặng cho hắn tất cả số ngôi sao này , những món quà đắt tiền thì có lẽ tui không có khả năng của một đứa học sinh nhưng tui cũng đem đây như tấm lòng của mình.Khóa cửa nhà ,rụt rè bước qua nhà hắn ôm chiếc bình trước người mà sợ làm sao , không biết hắn có chịu lấy không ?
-anh Phong nè , tặng anh đó ! .....hắn nhìn tui mỉm cười hạnh phúc
-sao,nhóc tặng anh tất cả số ngôi sao này à
-ừ , đây là số sao em gấp được hồi đó tới giờ , bây giờ tặng anh.....
-nhóc không có tiếc sao , nhiu đây không phải ít công sức đâu !
-hi` , không sao đâu mà , em muốn tặng anh ,để anh nhớ tới em với lại em cũng không có quà khi anh đi nhưng vậy thì kì lắm !
-anh........
-anh được nhận nó sao , em nói thật không ?
-uhm` , em tặng anh mà , nói thiệt đó......hắn nhẹ nhàng đón lấy chúng trên tay tui , như đang đón nhận một niềm vui mới , nhìn hắn mà tui cảm thấy vui bíêt bao , cảm ơn anh thật nhiều ,anh không chê món quà nhỏ nhoi này mà trân trọng chúng thật nhiều, như vậy em thấy mình rất quý và cũng chỉ có anh có thể trân trọng nó đến vậy .......
-anh thix lắm nhóc ơi , nó đẹp lắm , anh sẽ giữ nó mãi ,đến ngày anh trở về anh sẽ trả lại cho nhóc nhé ......câu nói của hắn như một lời hứa hẹn , hắn sẽ về để đưa lại tui những ngôi sao này và cũng chính lúc đó là lúc mà chúng tôi lại được bên nhau
-cũng được ,vậy anh nhớ khi nào về phải trả cho em đó , ko là bắt đền gấp đôi
-hi`....gấp bao nhiêu cũng được , nhưng sẽ về để đưa nó cho nhóc
-ờ đúng rồi , khi anh đi nhóc có thể chăm sóc con lu giúp anh duoc không ?
-duoc chứ , nó dễ thương đến vậy ,em cũng thix nó , chỉ sợ anh đem cho thui
-vậy nhóc trông nó giúp anh nhé , chắc tới lúc anh về nó sẽ lớn hơn nhìu nhĩ
-uhm` ,chắc là vậy rồi , tới đó nó có thể cũng sẽ có vợ nữa ,rồi sinh một bầy chó con líu nhíu..hihi
Ngồi bên hắn và tâm sự thật lâu , hắn căn dặn tui đủ điều , từ chuyện học hành đến chuyện ăn uống , không bỏ sót một cái nào rồi cả chuyện buồn chuyện vui của những ngày đã qua làm tui như nhớ lại một chặng đường mệt mỏi , cho đến khi càng lúc trời càng về khuya , sương như đang xuống dần se lạnh quanh đây -anh à , đi vô ngũ đi ,trời tối rồi ,ngày mai anh còn phải đi sớm nữa
-uhm` ,anh cũng vô ngũ thôi ,nhóc đưa anh vô nhà nhé !
-duoc òi ,em đưa anh vô cho
chậm rãi đưa hắn vô nhà , tui không muốn phải cách xa hắn lúc này chỉ muốn sao cho thời gian đừng trôi nữa , mà hãy cứ trong màn đêm thế này để hắn đừng ra đi.Đưa anh đến bên chiếc giường kia , đỡ anh nhẹ nhàng.
-rồi , anh ngũ đi , em về coi nhà nha .......
tui quay lưng nhưng chính hắn đã cản lại bằng cái giữ thật chặt nơi cánh tay , và rồi ..... cả người tui đã được hắn ôm chặt lấy , một cảm giác xót xa như hiện lên , chính nó , đúng cái ôm ấp này mà tui đã muốn thực hiện từ lâu , tui muốn ôm lấy hắn lần cuối trước khi hắn đi , muốn được yêu thương trong tình yêu thật sự..... -nhóc ở lại với anh đêm nay được không , một đêm cuối cùng thôi !
-em........
-anh muốn được bên nhóc lâu lắm rồi , nhưng chỉ sợ nhóc từ chối
lúc này như có gì đó sai khiến , tui chủ động trao cho hắn một nụ hôn thắm thiết mà tui đã chất chứa từ lâu , có lẽ lúc này tui đã nói lên tất cả cảm xúc của mình , và hắn cũng đón nhận nó một cách nồng nàn , anh đèn trong phòng đã tắt , và có lẽ đêm nay tui cũng không thể rời khỏi nơi đây , khỏi cái thế giới riêng của hai đứa ....... những gì cần đến đã đến , khi tui không ngại ngùng trao cả thân xác này cho anh , không một chút hối hận và tiếc nuối ,vì tình yêu của tui dành cho không hề có sự hiện hữu của dục vọng trong đây , mà chính lúc này những việc làm âu yếm và nhạy cảm của hai đứa dành cho nhau đều bắt nguồn từ tình yêu thực sự , anh hạnh phúc và tui cũng vậy , như vậy có lẽ khi ra đi rồi anh sẽ nhớ đến tui hơn , anh sẽ nhớ rằng một chú nhóc đã trao trọn cuộc sống của mình cho anh bằng cả thể xác lẫn tâm hồn mà nó không hề hối tiếc dù chỉ một lần .......
Cùng ấm áp trong chiếc chăn ,được anh che chở trong lòng ,như đêm nay sẽ làm tui nhớ mãi , nhớ mãi giây phút này ,và anh đã đi vào giấc ngũ say còn tui trong đêm tối nhưng hạnh phúc , tui vẫn nhìn anh từng giây từng phút không thể ngủ được , nhìn anh cho đến khi anh rời khỏi mà thôi !
Dần hồi , tới khi trời tờ mờ sáng anh đã thức dậy , lúc ấy tui biết anh sẽ không gọi tui nhưng tui vẫn vờ ngũ để anh không bận lòng , anh làm mọi việc trong nhẹ nhàng mà tui vẫn nghe thấy , rồi anh lại bên tui và hôn lên trán như thay thế cho một lời chia tay , anh lăn bánh ra khỏi cửa phòng mang theo mớ hành lý cồng kềnh và cũng chính lúc đó một giọt nước mắt đã rơi ra từ khóe mắt của tui có lẽ tui khóc vì mừng cho anh đã tìm ra cho mình một con đường mới và biết rằng anh sẽ không quên lời hứa với tui , biết anh đi nhưng tui vẫn không muốn mở mắt ,tui không muốn phải chạy theo anh và gọi thật to , và vì tương lai của hai đứa tui sẽ chấp nhận xa anh một thời gian vậy !
lúc này trong cái không gian yên ắn của căn phòng làm tui cô đơn biết bao , tui vẫn nằm trong chiếc chăn , vươn vấn mùi hương của anh và khi bung kéo chăn ra thỉ một lá thơ từ trên nhẹ nhàng lả tả bay xuống đất , tờ giấy trắng muốt với nét chữ của anh , có vài chỗ lắm lem nước mắt
"nhóc yêu của anh ! bây giờ khi nhóc đọc lá thư này chắc cũng là lúc anh ra đi, mặc dù anh rất muốn bên nhóc thật lâu ,như khi anh viết lá thư này và nhìn nhóc ngũ anh thấy đã làm cho nhóc bận tâm qúa nhiều , và anh thấy có lỗi lắm , anh ra đi mà chưa làm được gì cho nhóc cả ,xin nhóc đừng giận anh nhé .Anh xin nhóc hãy chờ anh được không , xin nhóc một lần cuối cùng này thôi , anh hứa anh sẽ về mà! mặc dù cái thời gian để nhóc chờ đợi anh có thể nói là rất dài nhưng anh tin nhóc vẫn đợi , và tới ngày mà anh về anh sẽ không cầu xin nhóc phải làm gì cho anh nữa ,lúc đó anh sẽ đền bù cho nhóc thật nhiều ,lúc đó người đầu tiên anh sẽ tìm là nhóc cho dù nhóc có đi đâu hay không như vậy thì anh mới đưa lại cho nhóc những ngôi sao lung linh mà nhóc đã tặng cho anh , và cũng sẽ thực hiện lời hẹn ước của hai đứa mình !
Anh muốn nhờ nhóc một việc , nhóc có thể giữ cho anh một thứ được không ? đó là cái hộp gỗ màu hồng trong hộc tủ của anh , nó có chứa những kỉ niệm của cả anh và nhóc , nhóc hãy giữ nó tới khi anh về nha .... ồ ! không được rồi , bây giờ anh phải hôn lên trán nhóc đây , cũng đã đến giờ anh phải thực hiện mơ ước của hai đứa mình.....hãy luôn bên anh nhóc nhé !
À , lời cuối cùng anh muốn nói với nhóc là , bây giờ anh có thể gọi nhóc bằng em được không ?
Ngũ ngoan nhé !
Em yêu của anh ! "
h.i..x..x..x ......nhìn những dòng chữ ấy , mà sao nước mắt cứ tuôn rơi thế này , sao chúng ngày càng nhòe đi......tui từ từ theo lời anh , mở hộc tủ để lấy ra chiếc hộp gỗ màu hồng , khẽ mở nó ra , và cái đầu tiên tui nhìn thấy là chú rùa bông mà hắn đã tặng cho tui ngày ấy , cứ tưỡng nó đã mất nhưng nào ngờ hắn lại cất giữ nơi đây , thứ hai là chiếc máy quay phim , tui tình cờ mở nó lên thì tui như bậc khóc thật sự khi nhìn thấy đó hình ảnh hắn của hắn đang cùng tui đùa giỡn bên cây kẹo bông
-anh ơi , sao em nhớ anh quá , giờ này anh có nghĩ đến em không ?.....
cứ ngồi thần ra ấy để nhìn cuộn phim từ giờ này qua giờ khác ,cho đến khi những hàng nước mắt dần cạn đi , chỉ còn lại tiếng nức nở nhưng có khi lại mỉm cười,nhờ có nó tui an ủi phần nào cái cô đơn khi không có hắn kề bên , vậy là từ nay mỗi lần nhớ hắn thì tui có cái để mà xem , để an ủi ,để nhắc nhở tui đừng bao giờ quên lời hứa đã dành cho hắn........tui sẽ đợi và đợi cho đến ngày hắn trở về , và rồi nụ cười sẽ trở lại với chúng tôi như trong chiếc máy quay kia !
cuối cùng, khi nhìn vào đáy chiếc hộp , thì đó là một cuốn sổ màu nâu , với bên ngoài thô sơ ,khá cũ kĩ , tui tò mò không biết nó ghi gì trong ấy ,từ từ phủi nhẹ lớp bụi mờ trên bìa , tui nhẹ tay nâng niu mở ra một trang bất kì ......thì dòng chữ đầu tiên ghi vào đôi mắt lắm lem của tui là :
" ngày 6-9-2005 ,chiều hôm ấy , mình đã tình cờ nhìn thấy trước nhà một chú nhóc thật dễ thương.........."
___THE END___
justduong Binh Nhì
Địa Chỉ : Long An Tổng số bài gửi : 9 Join date : 15/11/2011
Tiêu đề: Re: Anh-Người hàng xóm đáng yêu Tue Nov 22, 2011 8:42 am