Đã biết bao mùa thu qua va cũng đã bao lớp trẻ ra đi, người thầy vẫn lặng lẻ đưa từng lớp thế hệ đi wa con đường học vấn ko ngại gjan khó nhưng có thấy mấy khj thầy cất tiếng thở than! Qua đi rồi ngẫm lại mới thấy mình trẻ dại thjếu suy nghĩ đã có bao lần lầm lỗi khjến cho thầy cô buồn nhọc tâm. Gjờ thì đã wa rồi ko còn su dìu dắt của thầy cô bên cạnh nữa, nỗi buồn, nỗi nhớ lại tràn về mới thấy đc tình thương của thầy điều mà thầy mang lại cho e, thầy cho e 1 tương laj như hôm nay, thầy cho e bjết thế nào là người, thế nào là trj thức! Mỗj năm ngày 20/11 lại đến 1 lần, hỏ why năm tháng ròng rõj mà chỉ vỏn vẹn có 1 ngày dẫu là pao nhjêu đi nữa thì vẫn ko đủ để gj nhớ hết ơn of thầy cô. Có những niềm vuj of thầy khj chúng e chăm học, nên ngườj niềm vuj lớn lao dù ko 1 chút bù đắp vật chất, đốj vs e thầy là all những gì thầy đã gjành cho e, e bjết lời cảm ơn đó ko thể nào bù đắp đc côg lao of ngườj thầy, có 1 đjều e bjết là thầy rất vuj, sống thật tốt gjúp cho đờj... Thầy cao cả lắm thầy ơi! Niềm vui of thầy gjản dị thật nhỏ nh0j so vs bjết bao nhjêu nỗj buồn mà tuổj hs chúg e mag lại cho thầy gjờ này e nhận ra thì đã wá muộn màng, nỗj buồn chúng e mag lạj cho thầy wà lớn phảj ko? Thầy ơj! Ước gì tjme way lạj để thầy mãj vuj, ước gì tjme way lạj e sẽ ko gây lỗj lầm... Quyết sống cho đời tươj đep để ko phụ lòng thầy cô! Gjờ đây đjều duy nhất tr0g tận đáy lòng mình mà e có thể gửj đến thầy cô là lòg bjết ơn chân thành nhất.