Chuyện của tui và anh, chắc muốn kể phải tốn ít nhất vài chục trang giấy, nhưng điều quan trọng là tui không muốn kể nhiều về anh nữa, tui muốn quên, vết thương lòng tuy sâu nhưng đã lành, tui không muốn nó làm mủ.
Chỉ có thể nói tóm tắt : anh là người đưa tui vào con đường đồng tính, sau khi ở với nhau vài năm, một hôm, trước lễ Giáng Sinh vài ngày, anh đuổi tui ra khỏi nhà vì "ba má anh ở Úc sắp qua chơi, ba má mong thấy anh có gia đình hạnh phúc, vợ con tử tế, anh đã nói láo với họ là đang sống chung với một cô bạn gái, anh đã năn nỉ một người bạn gái cũ vẫn còn yêu anh dọn đến ở chung với anh".
Anh thừa biết ở Paris tui tứ cố vô thân, chỉ quen có mình anh, đang nửa chừng niên học, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm bảo tui dọn ra. Tui xách valise ra đi mà cũng chẳng biết đi đâu, lang thang ngoài đường lạnh lẽo mà có cái lạnh nào bằng cái lạnh trong lòng ? Rốt cuộc tui quyết định về lại tỉnh nhà, thôi học nửa chừng chứ ở Paris với tiền học bổng ít oi làm sao tui mướn được nhà ? Và làm sao thuê phòng trong cư xá sinh viên khi đang giữa chừng niên học ? Tui chia tiền nhà và tiền ăn, tiền chi dụng với anh mỗi tháng bằng số tiền học bổng ít ỏi của mình, nên lúc ra khỏi nhà anh, trong túi chẳng còn bao nhiêu. Tui lại chẳng quen ai vì anh ghen như quỷ, có cho tui giao thiệp với ai đâu.
Tui ngủ ở nhà ga Lyon cho đến qua lễ Giáng Sinh mới về được nhà, vì không đủ tiền mua vé hạng nhất mà vé hạng nhì đã hết, mua được cái vé hạng nhì phải đợi mấy chuyến xe sau mới có. Nhằm lúc đang nghỉ vacances cho mùa lễ Giáng Sinh rồi sắp tết tây nên đông khách quá, lại nhằm lúc nhân viên xe lửa đình công tới đình công lui. Mua xong vé xe, tui không còn bao nhiêu tiền túi nên đành ngủ ngoài nhà ga đợi xe, may là còn chút tiền ăn bánh mì sandwich.
Về đến nhà thì mới biết mẹ đang bịnh nặng, ung thư phát tác trở lại mà gia đình không cho tui biết, sợ tui lo lắng mà bê trễ việc học. Tui nói dối mẹ là về nghỉ lễ thăm nhà, nhằm lúc thấy căn bịnh mẹ như vậy nên nghỉ học ở nhà luôn để lo cho mẹ.
Trong những ngày tháng đó, tui thật muốn chết cho xong, bao nhiêu chuyện xảy đến dồn dập khiến tui chới với, tui cần có anh bên cạnh biết bao nhiêu để an ủi, nâng đỡ tinh thần, cho tui can đảm để lo cho mẹ trong những ngày cuối. Nhưng tui đã phải lo một mình, sợ một mình, làm mọi thứ một mình, khóc một mình.
San đến với tui trong những ngày đen tối đó, người khác có lẽ đã bỏ chạy, nhưng San thì không. Nó dừng lại bên tui, nó tìm tới tui, để an ủi, để thương mến. Ngày tui nghe bác sĩ của viện ung thư tuyên bố là mẹ tui đã hết hy vọng, tui gọi đt cho San, xong đến tìm nó. Gặp nó tui nhào vào nó khóc mà hai chân muốn quỵ xuống vì tuyệt vọng. Nó xốc tui lên, ôm vào lòng vỗ về, nó ôm thật chặt để giữ cho tui khỏi té, nó đã khóc với tui.
Tình của tui và San là thứ tình được qua hoạn nạn, tui mang ơn nó biết bao vì nó đã có mặt bên tui cho đến lúc mẹ tui qua đời. Ngày mẹ mất tui gọi đt cho nó hay, tui khóc tắt tiếng và nó đã bỏ dở công việc làm, xin phép công ty về, chính nó đưa tui đi nhà đòn để lo thủ tục chứ tui còn hồn nào nữa mà lái xe. Tui ngơ ngẩn mất hồn mất vía mãi cho đến bây giờ mà vẫn còn đau vì mất người mẹ thương yêu. San cưu mang tui suốt những ngày tháng đó cho đến tận bây giờ.
« Năm năm trời có nhục có vinh
Có chua, chát, ngọt, bùi, cay, đắng...
Có hai mái đầu chia nhau thù oán
Có thằng ta trút nạn xuống vai em!
……………………………
Năm năm trời, có tình giông nghĩa bão
có con sông chờ cuốn kẻ quên bờ
có trăm ngàn cánh lá trúc đào khô
rơi rụng trước sân nhà em thổn thức »
Đúng vậy « Năm năm trời có nhục có vinh Có chua, chát, ngọt, bùi, cay, đắng... Có thằng ta trút nạn xuống vai em! ...........Năm năm trời, có tình giông nghĩa bão"
Tình giông nghĩa bão....mình thật sự trải qua nhiều giông bão phải không San ?
Sau khi mẹ tui qua đời, San đến thăm tui thường hơn, rủ tui đi ăn cơm tiệm thường hơn, tui biết nó sợ tui ở nhà buồn bã một mình. Dù tui có 4 đứa em, nhưng em không phải là bạn để tâm sự chia sẻ. San nhỏ hơn tui gần 5 tuổi, nhưng không hiểu sao nó rất chín chắn, chững chạc gần như hơn cả tui nữa. Nó lại rất thông minh, thuộc loại người chỉ cần nói một là nó hiểu tới hai, ba. Nó rất cứng tính, vững chãi, vững như bàn thạch, cũng nhờ cá tính này của nó nên nó mới có thể chia sẻ bao nhiêu chuyện với tui
San vốn là bạn con em tui, tình cờ gặp nhau lúc nó với em gái tui đang uống nước trong quán Ninkasi, còn tui đang buồn đi Ninkasi uống rượu. Tui quơ tay chào con em tui với nó xong vào quán kêu bia uống một mình, từ đằng xa, tui thấy nó ngó tui đăm đăm, tui không để ý nó lắm vì lúc đó tui vẫn còn đang nhớ anh, và đang lo đủ thứ chuyện, chẳng còn tâm tư nào để ý người khác. Với lại tui nghĩ chắc nó là bạn trai của con em gái, con nhỏ đẹp và dễ thương, nhiều con trai theo đuổi, đối với tui thằng này cũng đang trong bảng phong thần của con em gái.
Được một lúc, hai đứa nó chạy qua bàn tui, nó nói là quen nhau hết không nên để tui ngồi uống một mình, tui nghĩ thầm đồ nịnh bợ, nịnh tui ăn được cái giải gì bị con em tui nó lì một cây, muốn tán nó thì làm sao làm chứ bợ thằng anh nó cũng như không !! Nhưng thôi kệ, mặt thằng này có vẻ thành khẩn thấy cũng tội
Nó hỏi thăm tui đủ thứ ra cái điều quan tâm, tui cười thầm thằng này bợ khéo quá, hỏi thăm "y như thiệt" mà lúc đó nó thật lòng quan tâm và hỏi thăm thiệt chứ có nịnh nọt gì. Sau này tui mới biết nó bị tui hớp hồn ngay từ bữa đó. Nó nói thấy tui lừng khừng, có vẻ gì đó bất cần đời, nét mặt buồn buồn, khép kín, trầm tư đầy bí ẩn, hết sức quyến rũ. Nó thì vừa chia tay với bạn gái vì khám phá ra cô nàng bắt cá hai tay nên đang chán đàn bà, nó bạn với con em tui cho đỡ buồn chứ nó hết cảm giác với gái rồi, và đang cặp với một thằng tây. Nó đã "cảm" tui ngay lúc vừa thấy mặt. Nghe kể về tui lo lắng cho mẹ ra sao, nó càng thêm cảm mến, nó không biết tui là dân đồng tính vì chuyện của tui với anh, tui dấu kỹ lắm, người nhà không ai hay biết.
Rồi mọi người biết sao hông ? Nó điện thoại lại nhà, mong sẽ có ngày gặp trúng tui để nói chuyện, và nó gặp trúng tui thiệt. Ta nói, nó như nhồng lột lưỡi, líu lo tía lia làm tui khờ luôn, nói hoài hổng chịu cúp, nó hẹn tui ra gặp nó uống nước cho bằng được mới chịu ngưng. Tui tội nghiệp nó vì cứ tưởng nó khoái con em mình quá mà cua hổng được, nên cầu viện mình đây, thôi kệ ra uống với nó vài ly rồi tới đâu hay đó, chứ cái con Hương mà chịu nghe lời mấy thằng anh thì heo nái biết leo cây, gà trống biết bơi bướm. Nhưng thằng này mời kéo tha thiết quá tui làm sao hơn ?
Đó rồi tui với nó đi uống bia một buổi tối, nói chuyện trên trời dưới đất mà nó không hề đề cập tới con em tui, thấy cũng lạ. Uống bia xong, tui biểu nó ra xe tui đưa nó về, sẵn nhà nó gần đó, tiện đường thôi, trời lại đang mưa ào ào.
Tui đậu xe khuất trong ngõ cụt đối diện nhà nó cho nó xuống, thằng khỉ không chịu xuống, cứ lần lữa ngồi kể lể tâm sự (chắc ma men nhập nó bữa đó), tâm sự nó nghe cũng buồn, chuyện con bạn gái của nó đó, rồi nó nói nó chán đàn bà. Quỷ rượu nhập tui hồi nào nên tui buột miệng nói với nó tui cũng không thích đàn bà, mà thích đàn ông.
Trong một tích tắc, hai đứa ngưng nói chuyện, cùng nhìn nhau trong bóng tối, ánh đèn đường mờ mờ soi gương mặt hai đứa không rõ, nhưng tui thấy ánh mắt nó sáng rực lên, ướt rượt.
Một tích tắc mà sao dài như một thế kỷ, rồi nó ghé lại gần, thật gần, hai đứa nhìn nhau một hồi lâu rồi nó hôn nhẹ lên cổ tui, xong nó nhìn tui trìu mến, chờ đợi phản ứng. Tim tui đập ình ình và múa lân loạn xạ trong lòng, mặt tui nóng bừng hổng biết vì bia hay vì hơi trai.
Thằng quỷ nhỏ tuổi chứ ghê lắm không vừa gì, nó biết tui đang say nhừ cảm xúc, chắc mặt tui lúc đó đờ ra luôn, vì đã lâu chưa được âu yếm Nó hôn tiếp lên cổ, hai tay nó ghì lấy tui, nó hôn rồi hít cổ, hít tới sau ót, lần lần đưa lên trên, tìm môi. Cặp môi nó đầy đặn, mềm mọng, nóng bỏng, nó rà tới đâu là tui tê rần tới đó. Lên đúng môi, nó đẩy nhanh cái lưỡi vào trong miệng và hai tay giữ đầu tui chặt cứng, lưỡi nó xoáy mạnh, tham lam, thèm khát, ướt át. Tui bật người lên xoắn lấy lưỡi nó, bấu chặt lấy nó. Bao nhiêu đam mê, nhung nhớ, thiếu thốn kể từ khi xa anh, bao nhiêu lần dục vọng thiêu đốt và phải "tự xử" (chứ biết xử ai bây giờ,hổng lẽ đi xử chó mèo trong nhà), tui gom hết tất cả, cùng một lúc tống hết cho nó. Hai đứa như hai con thú dữ đói mồi lao vào nhau mà cấu xé, đường phố ban đêm không có ai và bóng tối như đồng lõa với tụi tui..